Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2242. Trở tay (1)


Đánh dấu

“Vù...”
Toàn bộ sương đen lần nữa biến mất không còn một mảnh.
Sương đen tiêu tan.
Trong quán rượu, ngoại hình mọi người lần nữa trở lại bình thường, vẫn đang dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu cảm thấy mình rất đắt giá?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đương nhiên, trong câu lạc bộ này tôi là người có tiền nhất, những người khác đều phải trông cậy vào tôi mới không nợ nần khắp chốn.”
Người phụ nữ đi lên phía trước, ngồi xuống trước quầy bar, tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn: “Trên thế giới này, lời đã nói ra sẽ không thu lại được, cậu hiểu chứ?”
“Đúng vậy, mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.” Cố Thanh Sơn gật đầu, bày tỏ mình hiểu.
Người phụ nữ cười ha hả, nói: “Chàng trai trẻ, cậu đã tự nhận mình đắt giá, vậy chứng tỏ cậu có niêm giá... Tôi thực sự muốn xem cậu đắt đến bao nhiêu, làm phiền báo ra một con số.”
“Cô nhất định phải làm như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bà đây không thiếu tiền, chỉ cần cậu dám báo, tôi dám mua... Bây giờ cậu không có bất cứ lý do chính đáng nào để cự tuyệt tôi, cho dù chỉ có một đêm, tôi cũng sẽ mua cậu!” Người phụ nữ kia nói.
Ả vươn cái lưỡi dài màu xanh lè đầy gai ra, liếm một vòng quanh môi, cười lớn: “Con người luôn phải trả giá cho hành vi của mình, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, ha ha ha ha ha!”
Cố Thanh Sơn cũng nở nụ cười.
Hắn gỡ túi tiền bên hông xuống, ném lên quầy.
“Nhìn cho kỹ, đây là túi tiền của tôi, chỉ cần cô có thể dùng tiền lấp đầy nó, tôi sẽ đi theo cô.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ kia cũng có vẻ bất ngờ.
Thằng nhóc này không tìm lý do?
Lẽ nào hắn không biết kết cục của mình là gì?
Người phụ nữ nhìn túi tiền, quay sang nói với người phục vụ: “Kiểm tra một chút.”
Người phục vụ kiểm tra tỉ mỉ một phen, sau đó nói: “Không có vấn đề.”
Lúc này người phụ nữ kia mới nhìn Cố Thanh Sơn, như cười như không nói: “Chàng trai trẻ, cậu sắp chết rồi.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Làm cái nghề như chúng tôi, đều xem khách hàng là thượng đế, điều kiện tiên quyết là cô trả đủ tiền.”
Người phụ nữ cố ý thở dài, nói: “Chàng trai trẻ, tiền không thành vấn đề, vấn đề là cậu không có mạng mà tiêu.”
Ả lấy ra một nắm tiền, ném vào trong túi.
Lách cách...
Tiếng kim loại va chạm vui tai vang lên, túi tiền dần dần phồng lên.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, túi tiền sẽ lập tức được lấp đầy...
Nhưng không!
Khi túi tiền sắp đầy thì lại chợt xẹp xuống.
Người phụ nữ giật mình.
“Phục vụ, không phải cậu nói túi tiền không có vấn đề gì sao?” Người phụ nữ nỏi.
Người phục vụ cầm túi tiền nhìn một chút, lại kín đáo liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn, sau đó mới trầm giọng nói: “Túi tiền thực sự không có vấn đề, nhưng có lẽ người này đã ký kết khế ước mượn tiền với một tồn tại nào đó, tất cả tiền tài hắn lấy được đều dùng để trả nợ... Nếu hắn không trả đủ nợ thì túi tiền này vẫn sẽ không đầy.”
Người phụ nữ chợt nhìn sang Cố Thanh Sơn, cả giận nói: “Cậu dám đùa giỡn tôi!”
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Tôi đã nói trước rồi mà, chỉ cần cô có thể lấp đầy túi tiền này tôi sẽ đi theo cô... Không lẽ tôi lừa cô?”
Người phụ nữ ngẩn ngơ.
Quả thực đối phương chỉ nói điều kiện này.
Nhưng ai mà biết được hắn vẫn còn nợ tiền.
Cố Thanh Sơn thu lại nụ cười trên mặt, hờ hững nói: “Sao thế? Không đủ tiền? Không có tiền còn học đòi ra ngoài ăn chơi?”
Người phụ nữ nhịn không được, cười lạnh nói: “Được, cậu chờ đó, tôi trả hết nợ cho cậu xong sẽ nghĩ cách làm sao hành hạ cậu.”
Ả lại lấy ra một nắm tiền.
Bỏ vào trong túi.
Túi tiền phồng lên, sau đó lại lập tức xẹp xuống.
Ả lại lấy ra một nắm tiền, bỏ vào trong túi.
Túi tiền phồng lên, sau đó lại lập tức xẹp xuống.
Ả lại lấy ra một nắm tiền, bỏ vào trong túi.
Túi tiền phồng lên, sau đó lại lập tức xẹp xuống.
Ả nhịn không nổi nữa, vỗ mạnh vào quầy bar, tức giận mắng: “Cái tên vô lại nhà cậu, rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền?”
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Cô trả hết tiền là sẽ biết thôi.”
Người phụ nữ nhìn những người xung quanh.
Những người đó hiểu ý, đều móc hết tiền trên người ra.
Nhưng mà không có tác dụng gì.
Mặc dù tất cả mọi người đều đã lấy tiền ra, bỏ hết toàn bộ vào trong túi, nhưng túi tiền của Cố Thanh Sơn vẫn xẹp lép.
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư không, chỉ thấy dòng chữ nhỏ màu máu hiển thị:
[Ngài đã hoàn thành khoản nợ hôm nay.]
[Ngài còn nợ Cuốn Sách Của Đáy Biển thu nhập của ngàn năm trăm linh hai ngày.]
Chậc...
Không ngờ nợ tiền cũng có thể trở thành một kỹ năng bẫy người...
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng, liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
Mồ hôi trên mặt ả ta đã tuôn ra thành dòng, nhỏ lách tách trên mặt đất.
Bây giờ ả đâm lao phải theo lao, không có cách nào gián đoạn quá trình này.
Mới vừa rồi, khi đối phương thỏa thuận thành công, việc thanh toán đã bắt đầu tiến hành, nếu muốn dùng lý do “không đủ tiền” để lấp liếm cho qua, sẽ chỉ bị tính thành bội ước.
Nói cách khác, ả không có bất cứ lý do chính đáng nào để thoát thân.
Đã thế, người khởi xướng ra chuyện này còn là chính ả!
“Bỏ qua cho tôi.” Người phụ nữ đột nhiên nói.
“Sao?” Cố Thanh Sơn lười biếng liếc nhìn ả một cái, nói: “Trên thế giới này, lời một khi đã nói ra sẽ không rút lại được, cô hiểu chứ?”
Người phụ nữ kia ngẩn ra.
Mọi người xung quanh đều nói không nên lời.
Đây vốn là lời người phụ nữ kia vừa nói ra ban nãy, bây giờ lại đổi lại phát ra từ miệng hắn.
Chỉ vài phút ngắn ngủi.
Công thủ đổi chỗ.
Sinh tử đảo ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận