Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2860. “Nam Nguyệt... Ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.”



“Ai?”
“Nàng ấy?”
Người đàn quay đầu ông nhìn về phía mà nữ tu sĩ mù chỉ, thấy được Phi Nguyệt.
Hắn ta ngớ người, thấp giọng nói: “Lại là một người con gái của vận mệnh! Ngươi muốn cô gái vận mệnh này thoát khỏi tai ương?”
“Đúng, chúng ta có hiệp ước này, chỉ cần ta đưa sức mạnh của mình cho các ngươi thì các ngươi nhất định phải hoàn thành đợt cứu viện này.” Nữ tu sĩ mắt mù nói.
Người đàn ông kia thở dài, nói: “Vốn dĩ ta sẽ không đồng ý, bởi vì chuyện này quá khó khăn, chúng ta gần như không có cách nào bảo vệ nàng ấy.”
“Vì sao? Các ngươi là tồn tại cường đại trong thời gian, vì sao ngay cả các ngươi cũng nói mấy lời bi quan đó?” Tiểu Điệp nhịn không được mà xen miệng vào.
Người đàn ông kia liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Thứ tới đây là vật tà ma nhất, bất cứ ai cũng không có cách nào.”
“Nhưng ngươi vẫn quyết định nhận lời ta.” Nữ tu sĩ mắt mù nói.
Người đàn ông gật đầu nói: “Đúng, bởi vì nàng là người con gái được vận mệnh sủng ái, đã đủ tư cách giáng sinh làm một thành viên mới của tộc Thời Gian... Ngay cả tà ma cũng không dám đi vào sâu trong dòng sông thời gian chỉ để giết chết một người cá của Thời Gian.”
“Hiệp ước của chúng ta thành cổng rồi?” Nữ tu sĩ mắt mù hỏi.
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu.
Vù...
Chỉ thấy trên quyền trục kia bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, nhanh chóng cháy sạch.
Vẻ mặt Phi Nguyệt đầy phức tạp, nàng tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay nữ tu sĩ mù rồi nói: “Chúng ta vẫn là chiến hữu, thế nhưng ngươi... Bây giờ ngươi vì ta mà bỏ ra quá nhiều, ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi thế nào.”
“Không cần cảm ơn ta.”
Nữ tu sĩ mù vỗ nhẹ vào má nàng, thấp giọng nói: “Bộ tộc Thời Gian là một chốn về rất tốt, không ai dám tùy tiện trêu chọc bọn họ... Hãy sống thật tốt!”
Nói xong, nữ tu sĩ mắt mù cố sức đẩy.
Phi Nguyệt bị đẩy bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh người đàn ông kia.
Người đàn ông nọ ra hiệu với người đằng sau.
Hai tùy tùng tiến lên vài bước, thì thầm bên tai Phi Nguyệt vài câu.
Phi Nguyệt gật đầu, nhìn về phía mọi người.
“Bọn họ nói là vì để tránh khỏi kiếp nạn lần này, ta phải lập tức đi tới chỗ sâu trong dòng sông Thời Gian, chuyển kiếp làm người trong tộc bọn họ.”
Tiểu Điệp ngập ngừng một hồi, đột nhiên nói: “Mau! Đi mau! Nếu ngươi trở thành người của tộc Thời Gian, sau này ta sẽ không phải sợ ai nữa.”
“Đi thôi, không còn kết quả nào tốt hơn đâu.” Tháp chủ tháp Hung Ma cũng nói.
Phi Nguyệt gật đầu, theo hai tùy tùng đi vào dòng sông Thời Gian, dần dần biến mất.
Người đàn ông kia gật đầu với nữ tu sĩ mắt mù, nói: “Chúng ta thanh toán xong rồi, Nam Nguyệt.”
“Đúng vậy.” Nữ tu sĩ mù nói.
Người đàn ông hơi do dự, cuối cùng cũng tiến lên vài bước.
“Lẽ ra ta không nên xen vào bất cứ chuyện gì của ngươi ngoại trừ chuyện khế ước, dù sao tộc ta vẫn luôn duy trì thái độ trung lập vĩnh viễn. Nhưng vận mệnh về sau của các ngươi quá mức thê thảm, chỉ vì ta đã lấy đi sức mạnh của ngươi mà khiến con gái vận mệnh như ngươi lại bị vận mệnh cắn ngược, điều này làm ta không yên lòng. Nam Nguyệt, ta sẽ đưa ngươi trở về Hỗn Độn. Đây là nơi duy nhất để ngươi có thể yên giấc.”
Hắn ta vươn tay, chạm nhẹ một cái vào giữa trán nữ tu sĩ mù.
“Đa tạ lòng tốt của ngươi.” Nữ tu sĩ mù hành lễ một cái và nói.
Một giây kế tiếp.
Cả người nàng hóa thành một dòng nước màu vàng nhạt, ẩn vào hư không, hoàn toàn biến mất.
Lúc này người đàn ông mới lùi về sau vài bước, biến mất trong dòng sông Thời Gian.
Ánh sáng dần dần rút đi, tất cả dị tượng biến mất.
Nơi này chỉ còn lại Tiểu Điệp và tháp chủ tháp Hung Ma.
Tiểu Điệp bỗng nhiên lắc đầu, thở dài một hơi.
Nàng lẳng lặng lấy ra một chiếc khăn tay, lau khóe mắt.
“Ngươi làm sao vậy?” Tháp chủ tháp Hung Ma ngạc nhiên nói.
“Chẳng lẽ ban nãy ngươi không nghe thấy sao?” Tiểu Điệp hỏi ngược lại.
“Nghe được, nói chung là tiếp theo đây thế giới Hoàng Tuyền sẽ rất thảm, cùng lắm thì chết trận, sợ cái gì.” Tháp chủ tháp Hung Ma nói cợt nhả.
“Không phải cái này.” Tiểu Điệp lắc đầu nói.
“Thế là cái gì?” Tháp chủ tháp Hung Ma hỏi.
“Tên thật của nữ tu sĩ mắt mù... Chúng ta không hề biết nàng tên là Nam Nguyệt.” Tiểu Điệp nói.
Tháp chủ tháp Hung Ma vò đầu nói: “Nam Nguyệt... Ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.”
Tiểu Điệp đỏ mắt, thấp giọng nói: “Đương nhiên ngươi chưa bao giờ nghe thấy, nhưng Phi Nguyệt là bạn thân của ta, có một lần nàng đã nhắc tới cái tên này với ta... Đó là mẹ của nàng.”

Thế giới Cao Duy.
Trong một nơi hoang vu nào đó.
Sâu trong lòng đất.
Cố Thanh Sơn lập tức lấy Trường Kiếm ra, nhìn về phía đoạn ngắn quang ảnh phía trước.
Tất cả các quang ảnh dần dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ trở về với hắc ám.
Cố Thanh Sơn thu hồi kiếm, lên tiếng: "Ma Hoàng chết rồi."
"Giết nó chính là cái tên kia, chỉ sợ chính là chủ nhân của tất cả tà ma." Mạc nói ra.
"Nó rõ ràng chỉ là một pho tượng..." Huyền Thiên Y nói.
"Không biết ngươi chú ý tới hay không, nó có thể trực tiếp ăn sạch Ma Hoàng!" Mạc lên tiếng.
Cố Thanh Sơn im lặng mấy giây, mở miệng nói: "Thật ra ta đang khá muốn đi đến Nơi Vô Chuyển tìm tòi hư thực, nhưng chỉ cần ta xuất hiện ý nghĩ này, trong linh giác lập tức dâng lên báo động, phảng phất như có loại cảm giác đại nạn lâm đầu."
"Quá nguy hiểm, vẫn nên nghĩ biện pháp khác thì tốt hơn." Mạc khuyên.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới cái gì, thốt nên: "Hình như ta có được một đầu mối..."
"Đầu mối gì?" Mạc hỏi.
"Tiểu sư muội của ta là Tú Tú, lúc được ta cứu từ Nơi Vô Chuyển trở về, nàng bị thương rất nặng, được một yêu tinh tên là Nhục Nhục đang chữa trị cho nàng. Chắc đến giờ vẫn còn chưa chữa xong, nếu không Nhục Nhục đã sớm đến nói với ta." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn về phía Mạc, lại nhìn vào Huyền Thiên Y, tiếp tục nói: "Các ngươi một là Chúa tể Nguyên lực Vô tận, một là Thiên Đế tiền nghiệm, chắc hẳn đều có kinh nghiệm phong phú, có thể nhìn ra được cái gì từ vết thương trên người nàng, cũng có phương pháp xử lý trị thương."
"Đúng vậy." Mạc nói ra.
"Đúng vậy." Thiên Đế tiền nhiệm cũng nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Được, đều đi với ta nghĩ một chút biện pháp, nhìn xem có thể cùng Nhục Nhục chữa trị vết thương cho sư muội ta hay không."
"Vậy còn chờ gì, đi!" Hắn nói ra.
Hết chương 2860.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2861
Bạn cần đăng nhập để bình luận