Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2889. Gặp lại



Nó giang chân mà chạy, toàn lực lao về phía trước trên vách tường, dần dần hóa thành một cái bóng màu cam.
Mười mấy giây sau.
Mèo quýt leo ra ngoài con đường hầm.
Chỉ thấy bốn phía đều là những cỗ quan tài lơ lửng giữa không trung.
Tĩnh mịch im ắng.
Mèo quýt nhìn chăm chú vào những quan tài kia, nhẹ nhàng nhảy lên, im lặng đáp xuống một cái quan tài trong đó.
—— Căn cứ vào an bài của thánh nhân Phong Vũ, bên trong cái quan tài này phong ấn một cái xác giả, thuận tiện cho Mèo quýt đặt chân lên, sẽ không khiến cho bất cứ thứ gì chú ý đến.
Mèo quýt nhịn không được lâm vào trầm tư.
Lâm Trường Phong rất có thể chính là chuyển thế của Trương Anh Hào.
Nhưng mà ——
Hắn lại không giống Xích Hộc, vẫn luôn chờ đơi trong luân hồi, vì sao thẳng đến trước sau thời đại mình xuất hiện lần nữa, mới đầu thai chuyển thế?
Chẳng lẽ mình vẫn luôn cất giữa linh hồn của hắn sao?
Cái này sao có thể!
Mèo quýt vừa suy nghĩ, vừa phân biệt phương hướng.
Rất nhanh, nó đã thấy được dấu hiệu kia.
—— Trên đỉnh một cây cột đá màu đen huyền, dựng thẳng một pho tượng Kỳ Lân.
Mèo quýt nhẹ nhàng nhảy lên, đáp vào trên đầu Kỳ Lân.
Nó suy nghĩ, sau đó duỗi cái đuôi xuống, dùng sức ấn xuống một cái bên trong miệng con Kỳ Lân.
Hình như đã đụng vào cơ quan nào đó.
Không gian dâng lên gợn sóng, bọc lấy Mèo quýt trực tiếp biến mất khỏi nơi đó
Nó xuất hiện trong một mật thất nhỏ hẹp.
Chỉ thấy bên trong mật thất này không có thứ khác, chỉ có một cây đàn cổ.
Mèo quýt nhìn vào cây đàn cổ, chẳng biết tại sao trong lòng mơ mơ hồ hồ xuất hiện hai bóng người.
Nó nhịn không được tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trên đàn.
Trong nháy mắt, vô số quang ảnh như đèn kéo quân mà nhanh chóng hiển hiện trong trí nhớ của nó.
Bên bờ con sông rộng lớn.
Đứa bé cất chiếc thuyền nhỏ đi, một mình lên đường.
Hắn xuyên qua núi non, đầm lầy, đồng bằng, cuối cùng đi tới gần một dòng suối.
Trong khe nước có không ít hố nước sâu ngang eo, bên trong có chứa một vài con cá và cua tôm nhỏ.
Đứa bé bắt được một con cá, nhóm lửa lên, nhớ lại cách làm thịt nướng của Lâm Trường Phong, sau đó nướng con cá.
Một bữa ăn no.
Sau một ngày.
Đứa bé đứng trên một vách đá, nhìn về hướng phương xa.
Trên sườn núi đằng xa, có thể nhìn thấy hoa màu.
—— Sắp đến nơi có người ở rồi.
Đứa bé lộ ra nụ cười.
Trên mặt của hắn không thấy chút mệt mỏi nào cả, thân thể nhỏ bé ngược lại đã nặng lên mấy phần, cũng cao lớn không ít.
Nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trong hư không bốn phía, thỉnh thoảng có điểm ánh sáng mờ mờ hoặc sáng hoặc tối bay tới, chui vào trong người của hắn.
—— Bản nguyên của toàn bộ thế giới Hồng Hoang đang không ngừng nuôi lớn hắn.
Đứa bé nhảy xuống vách núi, trôi nổi lơ lửng rơi vào một con đường hẹp quanh co, thuận đường đi về hướng phía trước.
Vào thời điểm hừng đông, hắn đã nhìn thấy một mảnh thôn trang.
Đứa bé nhếch miệng lên lộ ra nụ cười, sau đó ý cười lại chậm rãi biến mất không còn một mảnh.
Quá mức an tĩnh.
Nơi này đã thoát ly khu vực núi Bất Chu, chẳng lẽ còn xuất hiện chuyện tàn sát thôn trấn hay sao?
Đứa bé tăng nhanh tốc độ bước chân.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn đi vào thôn trang.
Trong thôn trang yên tĩnh không một bóng người, cũng không có một tia mùi máu tanh.
Đứa bé suy nghĩ, nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra lần nữa.
Hắn nhìn chăm chú vào bốn phía, ánh mắt không ngừng di động, hình như đang quan sát quang cảnh nào đó.
“Tà Ma...”
Vẻ mặt của đứa bé nặng nề đi.
Hắn nhìn chăm chú vào hư không, lại nhìn một hồi, bỗng nhiên đi vào một căn nhà nào đó nằm dọc theo con đường nhỏ, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đứng trước một cái giường nhỏ cẩn thận quan sát.
Hắn đứng tại chỗ một hồi, tiến lên mấy bước, dịch chuyển cái gối trên giường đi.
Chỉ thấy dưới gối có đặt một khối ngọc bài nho nhỏ.
Đứa bé cầm ngọc bài kia lên xem xét.
Chỉ thấy trên ngọc bài có viết mấy chữ nhỏ:
“Thử nghiệm Nhập Môn, thông hành dựa vào bài.”
Đứa bé thở dài, lẩm bẩm nói: “Thật sự không khéo, nếu như ngươi không gặp phải kiếp nạn này, sẽ không phải chết ở chỗ này, ngay cả Thử nghiệm Nhập Môn cũng không tham gia được.”
Hắn cất ngọc bài đi, nhớ lại bộ dáng của đối phương, thân hình dần dần cao lên một chút, dung mạo cũng sinh ra biến hóa rất nhỏ.
Giờ khắc này, hắn trông có vẻ như một bé trai năm tuổi.
Làm xong chuyện này, hắn đi ra khỏi căn nhà, bỗng nhiên giật mình đứng ngay tại chỗ.
Chỉ thấy một cái bóng đen rơi vào quảng trường trong thôn.
Đó là một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn, thân hình cao gầy.
Phía sau thiếu niên là một thứ gì đó thật dài dùng miếng vải đen băng lại.
Thiếu niên nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay lập tức trông thấy Cố Thanh Sơn, lại nhìn thấy ngọc bài trong tay hắn.
“Ngươi không chết sao?” Thiếu niên kinh ngạc nói.
Đứa bé chần chờ nói: “Ta đáng chết sao?”
“Không, ngươi đương nhiên không đáng chết, ý ta là nói ——làm sao ngươi tránh thoát được Tà Ma, dù sao tất cả mọi người trong thôn các ngươi đều chết rồi.” Thiếu niên nói.
Đứa bé lặng lẽ một chớp mắt, mở miệng nói: “Ta và người nhà mâu thuẫn, đi đến trong khe nước bắt một con cá, sau khi ăn, lúc này vừa mới trở về, đã phát hiện tất cả mọi người không thấy đâu cả.”
Thiếu niên suy tư nói: “Dòng suối —— tính ra cũng có chút xa.”
Phía sau hắn xuất hiện một thiếu nữ yểu điệu, thấp giọng nói: “Ta đi xem kỹ một chút.”
“Đi.”
Thân hình thiếu nữ lóe lên thì đã bay lên không trung, đi về hướng dòng suối kia.
Không bao lâu sau.
Thiếu nữ bay trở về lần nữa, vẻ mặt kỳ quái mà nói: “Quả thật có vết tích cá nướng...”
“Sau đó thì sao?” Thiếu niên hỏi.
“Rõ ràng là không biết nướng, thịt cá mặc dù ăn đã gần hết, nhưng nội tạng còn nằm bên trong, cũng không mổ lấy ra.” Thiếu nữ nói.
Hai người liếc nhìn nhau một cái.
Chuyện như vậy, thật sự giống như hành vi của đứa bé năm tuổi trước mắt này làm ra.
Biểu cảm của thiếu niên dịu lại, lấy ra một quyển sách nhỏ, hỏi đứa bé: “Tính danh?”
“Hạ Sinh.”
“Tuổi tác?”
“Năm tuổi.”
“—— À, ta nhìn thấy tên của ngươi rồi, theo chúng ta đi đi.”
“Đi chỗ nào?”
“Ngươi đủ tư cách tiến vào Thử nghiệm Nhập Môn, trước đó cứ nghĩa là ngươi chết rồi, hiện tại phát hiện ngươi đã trốn thoát một kiếp, tự nhiên phải mang ngươi trở về.”
“Người nhà của ta...”
“Đều đã chết, Tà Ma giết chết.” Thiếu niên thở dài nói.
Hết chương 2889.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2890
Bạn cần đăng nhập để bình luận