Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2217. Mời trăng (2)


Đánh dấu

"Đúng vậy." "Làm sao ngươi biết nó là quỷ? Có lẽ là người đi đốn củi giống như ngươi thì sao?" "Là quỷ, con quỷ này người trong thôn chúng ta ai cũng biết, nó là chuyên môn đi ra ăn thịt người, nếu như ăn không được người thì sẽ đảo quanh chỗ đó mãi, người vừa nhìn thấy nó lập tức sẽ bị lên chứng động kinh, con quỷ này lập tức thừa cơ nhào tới, ăn luôn người kia." Lưu Tuần Thủ không tin mà nói: "Như thế thì không đúng, ngươi đụng phải con quỷ này, sao vẫn còn sống được chứ?" Cố Thanh Sơn nói: "Tính ta không quá hiếu kỳ, với lại nghe người đời trước nói qua con quỷ này rồi, cho nên lúc đi ngang qua đồng cỏ thì không dừng chân lại." "Lúc đó ngươi trông thấy nó?" "Đúng, nó đẩy một cái xe đảo vòng quanh đồng cỏ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, cứ nói mãi không ngừng." "Nó đẩy xe?" "Đúng, trên xe đều là những thứ màu đen, tỏa ra một mùi cực kỳ khó ngửi, khiến người ta đau đầu muốn nứt." "Vậy lúc ấy ngươi lập tức bỏ chạy?" "Kỳ thật vừa nhìn thấy nó, chẳng khác gì bị khùng điên, sẽ tò mò tiến tới, ta cũng không ngoại lệ." ". . . Ngươi cũng đi qua?" Cố Thanh Sơn thở dài: "Đúng, vào thời khắc cuối cùng ta mới thanh tỉnh lại, lúc ấy mặt của nó cách ta chỉ có mấy tấc, thiếu chút nữa đã tóm được ta, thậm chí ta còn nghe thấy trong miệng nó lẩm bẩm cái gì nữa." Lưu Tuần Thủ rụt cổ một cái, hỏi: "Nó lẩm bẩm cái gì?" Cố Thanh Sơn bỗng nhiên thả nhẹ thanh âm, dùng một ngữ điệu thì thào mà mơ hồ để nói: "Ta. . . Đầu ta nhất quái khiển lương cát." "Câu này có ý gì?" Lưu Tuần Thủ nghi ngờ hỏi lại. "Không biết, đại khái là một loại chú ngữ cắt đầu của nó, may mà ta chạy nhanh, lúc này mới có mạng để đến huyện thành." Cố Thanh Sơn có chút may mắn mà nói. Lưu Tuần Thủ thở hổn hển một hơi, chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Còn may còn may, nếu ngươi đã tới đây rồi thì đừng trở về sơn thôn nữa, nơi này của chúng ta cũng coi như an toàn." Cố Thanh Sơn gật gật đầu. Vừa rồi chỉ trong giây lát ngắn ngủi thôi, hắn đã tìm được một cảm giác quen thuộc, cảnh tượng không cách nào đếm hết trong trí nhớ liên tục xuất hiện, khiến hắn nhớ lại phần lớn mọi chuyện. Gần như đều đã nhớ lại hầu hết mọi chuyện, ngoại trừ vấn đề có liên quan đến Lục Đạo. Cố Thanh Sơn vừa chỉnh lý ký ức, vừa nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể khôi phục hết những ký ức còn lại. Lúc này họ chạy tới cổng huyện nha. Hai người nghiệm thân phận, sau đó thì vào để gặp Huyện lệnh.
Chiếc bàn trên đài có đặt một con dấu to bằng bàn tay. Nó tỏa ra màu vàng nhàn nhạt.
Huyện lệnh chắp tay đứng sau chiếc bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Thanh Sơn bước vào lập tức thấy cảnh tượng như vậy.
Lưu tuần thú bẩm bảo: "Đại nhân, Cố tuần thú đến rồi."
"Chào đại nhân." Cố Thanh Sơn chắp tay nói.
Huyện lệnh không quay đầu lại, ông nói: "Cố tuần thú, khả năng mà ngươi am hiểu nhất là gì?"
"Cung tên, thưa đại nhân." Cố Thanh Sơn đáp.
Huyện lệnh nói một cách rất hứng thú: "Không biết ngươi còn có tài bắn tên, đến đây, ngươi bắn mấy mũi tên cho ta xem."
Ông vươn ngón tay, chỉ về nơi nào đó ở ngoài cửa sổ.
Ở bên ngoài, cách mấy trăm mét có một cây đại thụ. Trên cây có đủ thứ chim sẻ đang líu ra líu rít.
Lưu tuần thú nhìn một chút, đùa giỡn: "Đại nhân thích ăn mấy món dân dã - Trưa nay có thể có một bàn chim sẻ xào khô hay không thì phải trông chờ vào lão đệ đây."
Cố Thanh Sơn hiểu ý, hắn tiến về phía trước, đứng trước cửa sổ nhìn cẩn thận.
Hắn thấy những chú chim sẻ non kia đang nô đùa trên cành cây, lúc thì rơi xuống đất, lúc thì đuổi bắt bay lượn, vừa hoạt bát vừa tùy tiện.
Lúc này, hắn nhớ lại không ít chuyện, nhớ đến phương pháp bắn tên năm đó. Hắn lập tức gỡ thanh cung dài xuống, cầm mũi tên rồi giương cung.
Huyện lệnh và Lưu tuần thú đứng một bên nhín thở nhìn.
Họ nhìn thanh Thanh cung dài bị hắn kéo thành hình trăng tròn một cách dễ dàng, ngay sau đó, mũi tên bay vút đi như một cái bóng.
Oành!
Gần như trong chớp mắt, tiếng nổ chấn động trên cây đại thụ ấy không ngừng vang lên, cả cây rung kịch liệt mấy lần, thậm chí còn khiến người ta lầm tưởng rằng nó sẽ bị đánh bay ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, lá cây rơi lả tả.
Những chú chim sẻ kia hoảng sợ, sớm đã bay xa khỏi đó, xa đến mức không thấy tăm hơi.
Lưu tuần thú tặc lưỡi không ngớt.
Mũi tên uy lực như vậy, nếu như bắn trên người...
Cố Thanh Sơn thu cung lại, cười và nói: "Mũi tên của ta chuyên dùng để giết thú dữ, cũng có thể giết người, nhưng đối với các động vật nhỏ thì không chắc sẽ thành công."
Lưu tuần thú phục hồi tinh thần và khen ngợi: "Có tài bắn cung như thế, chẳng trách có thể giết chín tên cướp."
Lúc này, một tiếng kêu nhỏ vang lên từ trên cây.
Huyện lệnh không lên tiếng, ông lấy một cây cung khác được đính trên tường xuống, đặt mũi tên trên dây cung.
Chíu..
Mũi tên bắn ra, bay vào hốc sâu của cây đại thụ.
Tiếng kêu nhất thời biến mất.
Lưu tuần thú lập tức lớn tiếng khen: "Tài bắn cung khá lắm! Ổ chim non này giấu trong hốc sâu, ngay cã Cố lão đệ cũng không phát hiện, đại nhân lại dùng một mũi tên mà giải quyết nó!"
Huyện lệnh lắc đầu nói: "Nếu như các ngươi có một nữa bản lĩnh của Cố tuần thú, bản quan sẽ không phiền lòng vì an toàn của thị trấn này."
Lưu tuần thú có chút lúng túng, cười haha rồi không lên tiếng nữa.
Huyện lệnh trở về trước bàn, chỉ vào con dấu mà nói: "Lão Lưu, hôm nay ngươi dẫn hắn đi làm quen với các quan lại trên dưới, sau đó ra khỏi thành làm việc kia - chuyện đó đã kéo dài nửa tháng rồi, phải nhanh lên."
"Vâng, thưa đại nhân."
"Đại nhân, vậy ta lui xuống." Cố Thanh Sơn hành lễ.
"Được, đi đi, làm việc tốt."
Huyện lệnh nói.
Chờ hai người họ đi rồi, ông lại chờ giây lát thì có người tiến lên báo cáo.
"Thế nào?" Huyện lệnh hỏi.
Thủ hạ nói: "Đại nhân, đã điều tra nguồn gốc. Hắn ta đúng là lính canh gác ở một sơn thôn vắng vẻ nhất, những năm nay luôn cẩn trọng, nhưng cũng có một điểm kì lạ."
"Kì lạ gì?" Huyện lệnh hỏi một cách cảnh giác.
"Hắn ta không thường giao lưu cùng người trong thôn, chỉ ở một mình trên núi,
Lâu lâu mới vào thôn xem tình hình." Thủ hạ nói.
Huyện lệnh nghe thấy vậy, trái lại yên tâm, ông nói: "Hừ, này thì có là gì, nếu như là ta thì chắc cũng không muốn ở chung một chỗ với bọn tiện dân kia."
"Nói vậy cũng có lý... Hắn ta vẫn đang chuẩn bị, nghĩ tới việc mưu sinh ở thị trấn..."
...
Cố Thanh Sơn cưỡi ngựa đi ra khỏi thành cùng Lưu tuần thú.
"Ha ha, như thế nào, Cố lão đệ?" Lưu tuần thú hỏi.
"Được mọi người nâng đỡ, Cố mỗ có chút không dám nhận." Cố Thanh Sơn đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận