Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2630. Một mình hành động (2)



Hắn đón đầu vọt về phía thanh giáo đã gãy!
Hỗn độn cường hóa ——
Đầu sắt!
Chỉ nghe bịch một tiếng trầm đục, cây giáo gãy kia lùi về trong hơi nước, tàm thời mất đi tung tích.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ bất động, nâng đỡ mũ giáp.
Với cú va chạm vừa rồi, đầu của hắn không có việc gì, trường giáo của đối phương cũng không bị sao, thế nhưng mũ giáp lại bị nứt ra mấy vết rạn.
—— Côn trùng cũng quá mảnh mai rồi.
Cố Thanh Sơn oán thầm trong lòng, trên mặt lại phủ kín sát ý, cất tiếng hỏi vào trong làn sương mù:
"Ngươi là người nào?"
Hơi nước im ắng.
Hơi nước cuồn cuộn dần dần hạ xuống, hiện ra một bóng người.
—— Lại là một trang giấy hình người, trong tay nắm một thanh trường giáo cũng tạo thành từ giấy.
Trường giáo đã đứt gãy.
"Ta vốn toàn tâm toàn ý muốn giao thủ với ngươi, ngươi lại vụng trộm dùng Kỹ Năng Thời Gian gian lận, đánh nhau như vậy rất mất hứng, ngươi có biết hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trang giấy hình người không lên tiếng, chỉ nắm trường giáo chỉ về phía hắn.
Những trang giấy vỡ vụn kia bay tới từ bốn phương tám hướng, chắp vá dán vào trường giáo một lần nữa.
Trường giáo khôi phục như lúc đầu chỉ trong nháy mắt.
Hơi nước trên mặt hồ đã triệt để tán đi, phản chiếu ra bóng dáng của hai người.
Chỉ thấy người trang giấy kia nhẹ nhàng vút qua, nhào về hướng Cố Thanh Sơn lần nữa.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, buông hai thanh Địa Kiếm và Định Giới trong tay ra, mặc cho hai kiếm biến mất trong hư không sau lưng hắn lần nữa.
Hai tay của hắn khẽ nắm, rút một thanh kiếm khác ra.
Là Triều Âm.
"Ta còn có việc, gặp lại sau."
Trường Kiếm vung lên ——
Chỉ một thoáng, toàn bộ mặt hồ hóa thành một bàn tay khổng lồ, nắm chặt lấy người trang giấy kia.
Chỉ một thoáng, làn nước hồ vô tận hóa thành binh khí, chém trăm ngàn vạn lần trên thân người trang giấy.
Vạn Hải Trấn, Tấm chắn thời gian!
Nước hồ chậm rãi tuôn rơi, đỗ xuống một lần nữa.
Mà người trang giấy kia vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn không nhìn đối phương nữa, mà quay người đi vê làn sương trắng phía sau.
Thời khắc cuối cùng.
Hắn cũng không thèm quay đầu mà dùng kiếm chỉ chỉ vào người trang giấy kia.
Sương trắng tản ra.
Cố Thanh Sơn đã bỏ đi.
Mặt hồ khôi phục yên tĩnh.
Một trận gió thổi qua.
Người làm từ trang giấy bỗng rách nát tán loạn ra, toàn bộ rơi vào trong hồ nước kia.
. . .
Điểm thẩm thấu số một.
Cố Thanh Sơn đi ra từ một góc tường trong điểm khuất.
Hắn chờ đợi một hồi, lúc này mới đi đến tường thành, nhìn về hướng bốn phía.
"Nguyệt Thần đâu?"
Hắn tóm lấy một người lính tướng, hỏi.
"Nguyệt Thần đại nhân đang nghỉ ngơi, tạm thời không gặp bất cứ kẻ nào." Lính tướng kia cung kính đáp lại.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
May mắn mình đánh tương đối nhanh, kịp thời chạy về.
Chín khối mảnh vỡ minh chứng của A Tu La an tĩnh nằm trong túi trữ vật của mình.
Sau đó lại tìm cơ hội mà lặng lẽ đi về nơi đóng quân đã hoang phế trước đó một chuyến.
Nơi đó gần sát biển binh khí.
Phải nghĩ biện pháp, triệu hoán biển binh khí ra một lần nữa.
Nếu như mình có thể bái vào tông môn kia, hiểu rõ cảnh giới phía sau của Khó Lường. . .
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy một tấm thẻ bài xuất hiện ở trước mặt.
Tiếng nói của Nguyệt Thần vang lên từ trên thẻ bài:
"Quân Vương Thống Khổ, ngươi tới phòng chỉ huy một chuyến, ta có việc nói cho ngươi."
"Được thôi." Cố Thanh Sơn đáp.
Không biết luật nhân quả và bí thuật trên người Nguyệt Thần đã được giải trừ bao nhiêu ——
Nàng đã làm những chuyện gì rồi?
Cố Thanh Sơn có chút cảm thấy hứng thú, nhanh chóng đi tới phòng chỉ huy.
Chỉ thấy trên gương mặt Nguyệt Thần tràn đầy vẻ mỏi mệt, nàng ngồi ở nơi chỗ, xuất thần như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Ta đã tới." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này Nguyệt Thần mới giật mình, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nói: "Gần đây ta có một ít nhiệm vụ bí mật phải đi làm, cho nên nhiệm vụ bên ngoài phải giao cho ngươi."
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ.
Xem ra Nguyệt Thần dự định tiếp tục điều tra nữa.
"Tốt, nhiệm vụ bên ngoài của chúng ta là thu thập mảnh vỡ, tập hợp thành một vật minh chứng hoàn chỉnh —— Như vậy nếu ta tập hợp đủ mảnh vỡ minh chứng, sau đó thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Bất kể lại thu hoạch được mấy mảnh vỡ thì nhất định phải nộp lên cho tổ chức tất cả.
Nhưng mà nghĩ lại ——
Hiện tại mình đã thuộc về kẻ có cấp độ tương đối cao trong bộ bài kỳ tích rồi.
Bây giờ lòng của Nguyệt Thần đã không còn nằm trên nhiệm vụ này.
Một mình mình tự làm nhiệm vụ. . .
Sao không giấu chuyện trong tay mình có chín mảnh vỡ, xem thử có thể lợi dụng sức mạnh của tổ chức này hay không trước?
Tương tự như Binh Đồng.
—— Trực tiếp dựa vào tổ chức thu gom tảng đá, tiến vào nơi truyền thừa của A Tu La!
Như vậy ít nhiều gì cũng có thể thu thập chút tình báo.
Chờ mình hiểu thêm nơi này một chút nữa, lại đi vào biển binh khí cũng không muộn.
"Nếu thu thập đủ. . ."
Trên mặt Nguyệt Thần hiện ra vẻ do dự.
Cố Thanh Sơn thầm chấn động trong lòng.
Thường ngày loại nhiệm vụ này, đều là do Thương Vô Ma quyết định.
Nguyệt Thần làm vậy là có ý gì?
Tại sao nàng phải cân nhắc vấn đề này?
—— Chẳng lẽ Thương Vô Ma chết rồi?
Có lẽ Nguyệt Thần đi tìm lão ta đối chất một trận.
Trên ngươi Thương Vô Ma nhưng không có sức mạnh của Địa Thần và Thủy Thần che chở.
Cho nên lão đã chết.
Chỉ sợ chuyện này còn không có nhiều người biết.
Mà Nguyệt Thần đã trở thành lãnh tụ mới của tổ chức.
Nàng biết được hết thảy.
Nàng có được sự che chở của hai đại thánh trụ, biết hết tất cả mọi chuyện nhưng lại không bởi vậy mà tử vong.
Cho nên hiện tại nàng đang tương đối bàng hoàng.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Nguyệt Thần nói: "Quân Vương Thống Khổ, tự ngươi đưa ra quyết định đi, dù sao ngươi cũng là cao tầng trong tổ chức. "
"Không cần hỏi lão đầu tử sao?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Đừng —— Không hỏi hắn, chuyện này ta sẽ quyết định." Nguyệt Thần hơi hốt hoảng mà nói.
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế."
Cố Thanh Sơn đứng lên, đi ra ngoài.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, nhỏ giọng mà kêu:
"Nguyệt Thần."
"Ừm?" Nguyệt Thần không yên lòng lên tiếng.
"Ngươi có cảm thấy có chút không đúng không? Kỳ thật ta cũng có cảm giác như vậy."
Cố Thanh Sơn dùng giọng điệu mang theo lo sợ không yên mà nói ra.
Hết chương 2630.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2631
Bạn cần đăng nhập để bình luận