Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2861. Quyến Luyến



Ba người đang muốn khởi hành, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lại đứng lại ngay tại chỗ.
"Là ai?"
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ cảnh giác, thấp giọng quát lên.
Sau một khắc.
Hư không thối lui về hướng hai bên.
Một thiếu nữ nhẹ nhàng đáp xuống, đứng ở đối diện hắn, ánh mắt phức tạp mà nói: "Cố Thanh Sơn, ta vốn không muốn quấy rầy ngươi nữa, nhưng ta không thể không đến."
Sát ý trên người Cố Thanh Sơn tán đi.
"Ta nhớ ra ngươi, ngươi là người cá của tộc Thời Gian, Phi Ảnh." Hắn nhớ lại rồi nói.
Sau khi lĩnh ngộ kiếm đạo từ thế giới A Tu La, chính thiếu nữ trước mắt dẫn hắn lẻn qua, nhờ vậy hắn mới về tới dòng chảy chính của thời gian.
Phi Ảnh phất phất tay ra sau lưng.
Hư không càng mở rộng ra, để lộ một con sông dài mà sáng chói.
Dòng sông Thời Gian!
Chỉ thấy bên trong dòng sông, một cái xương trắng thật dài duỗi ra khỏi mặt nước, vẫn luôn kéo dài về hướng hư không, cuối cùng đâm vào phía sau lưng Phi Ảnh, xuyên thẳng đến trước ngực của nàng.
Nàng bị xỏ thẳng qua người bởi một cái xương trắng.
Lại đi nhìn dòng sông Thời Gian, chỉ thấy bên trên dòng sông hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỗ mà ánh mắt nhìn tới không nhìn thấy bất cứ thứ gì tồn tại, càng không có bóng dáng tộc Thời Gian khác.
"Có chuyện gì vậy chứ?" Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
Trên mặt Phi Ảnh lộ ra vẻ thống khổ, nàng nói khẽ: "Cố Thanh Sơn, ta từng thề sẽ không tiếp tục tới tìm ngươi, nhưng hiện giờ người mà ta có khả năng nghĩ tới chỉ có ngươi mà thôi, ngươi luôn nghĩ ra được những biện pháp tốt nhất."
"Dòng sông Thời Gian xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Thanh Sơn vội hỏi.
"Đừng hỏi nữa, chuyện liên quan tới dòng sông Thời Gian, một chữ ta cũng không thể để lộ ra". Phi Ảnh lắc đầu nói.
Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa.
Hắn tiến lên mấy bước, đưa tay muốn đi sờ cái xương trắng thật dài kia.
Sắc mặt Phi Ảnh đanh chặt, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy lên.
Cố Thanh Sơn nhìn vào ánh mắt của nàng, tay cũng dừng lại ở giữa không trung.
Cái xương trắng này không đơn giản.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ thật nhanh, toàn bộ cánh tay bỗng nhiên hóa thành một ánh kiếm quang, nhẹ nhàng chém lên trên cái xương trắng kia, làm phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Bạch cốt không có bất cứ động tĩnh gì.
Đôi mắt Phi Ảnh lộ ra tia thống khổ, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong ánh mắt nàng cũng hiện ra tia hi vọng.
Cố Thanh Sơn tự nhiên thấy được phản ứng của nàng, rũ mắt xuống suy nghĩ mấy giây, sau đó nói về hướng sau lưng: "Định Giới dùng vạn vật diệt, Sơn Nữ dùng đoạn pháp, Địa Kiếm dùng chém chết, chúng ta cùng tiến lên!"
Trong hư không, tiếng kiếm reo không ngừng vang lên.
Cố Thanh Sơn được thần kiếm gia trì, cả người hóa thành một ánh kiếm khổng lồ, nhắm vào cái xương trắng kia dồn hết sức chém một nhát
Cái xương trắng lập tức bị cắt thành hai đoạn.
Ánh kiếm bay trở về, tiếp được Phi Ảnh, rút cái xương trắng trước ngực nàng ra, trở tay nắm chặt Thiên Kiếm nhẹ nhàng quẹt qua một phát.
Quy lưu!
[Kiếm pháp thời không, khiến cho tất cả các sự vật trở về một khắc của quá khứ nào đó.]
Chỉ một thoáng, thân thể của Phi Ảnh khôi phục như lúc ban đầu.
Phi Ảnh gật gật đầu với Cố Thanh Sơn, cảm kích nói: "Lần này ta nợ ngươi, gặp lại!"
Nàng xoay người muốn chui vào bên trong dòng sông Thời Gian một lần nữa.
"Chậm đã! Ngươi đi đâu vậy?" Cố Thanh Sơn quát.
Phi Ảnh dừng lại.
"Ta có chuyện nhất định phải làm... Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với ngươi." Phi Ảnh nói.
"Tốt xấu cũng là bạn bè, " Cố Thanh Sơn cười cười, hỏi: "Ngươi thật sự không nói với ta cái gì sao?"
Phi Ảnh không thể kìm được, chậm rãi dùng hai tay che mặt, nhẹ nhàng xóa đi nước mắt.
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Thực sự không biết tình huống rốt cục là như thế nào.
Mạc nhặt đoạn xương trắng bị chém đứt kia lên để quan sát một hồi, sắc mặt dần dần thay đổi, trầm giọng nói: "Cố Thanh Sơn, trên cái xương này có sức mạnh nhân quả, nàng đã trúng luật nhân quả rồi, ta đoán nếu như nàng nói cái gì, sẽ lập tức có tai hoạ giáng lâm."
Cố Thanh Sơn lặng lẽ mấy giây, nói khẽ: "Phi Ảnh, ngươi còn nhớ hay không? Lần trước lúc chúng ta gặp mặt, ta cũng đã nói, hình như ta nhận biết ngươi."
Phi Ảnh vẫn không mở miệng.
Huyền Thiên Y đột nhiên nói: "Mau nhìn!"
Đám người cùng nhìn về hướng Dòng sông Thời Gian, chỉ thấy bên trong dòng sông dài có vô số những đoạn xương trắng chi chít vươn ra, lan tràn về bốn phương tám hướng.
Một đại lục được đúc thành từ xương trắng đang thay thế toàn bộ dòng sông dài!
"Quá quỷ dị... Lại có thứ có thể chiếm lĩnh Dòng sông Thời Gian..." Mạc thấp giọng lẩm bẩm nói.
Giờ khắc này, cho dù là hắn, trong lòng cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh không tên.
Cố Thanh Sơn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không còn quan tâm.
Hắn tiến lên hai bước, giảm lại giọng nói: "Phi Ảnh, ngươi có thể tới tìm ta ở thời khắc tuyệt vọng nhất, ta rất vui mừng, cho nên ta muốn xin ngươi hứa với ta một chuyện."
Phi Ảnh nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn biết chuyện của Dòng sông Thời Gian sao? Muốn ta lấy cái chết để báo đáp ân cứu mạng của ngươi?"
"Không, " Cố Thanh Sơn duy trì trấn định, dịu dàng nói: "Ta muốn ngươi đánh ta một đòn thật mạnh."
Phi Ảnh khẽ giật mình.
"Ngươi hãy tin tưởng ta tựa như trước kia vậy, cho dù là lần cuối cùng tin tưởng ta." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh trầm tư một lát, mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn ta đánh ngươi?"
"Đừng đánh đến chết là được." Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
"Hữu dụng không?"
"Hữu dụng."
"Được. "
Phi Ảnh xông về phía trước, nhắm vào gương mặt Cố Thanh Sơn hung hăng tát một bạt tai.
Công kích này thật sự rất hung ác, cho dù Cố Thanh Sơn đã sớm chuẩn bị, cũng bị tát đến lảo đảo.
Phi Ảnh lui lại mấy bước, đi đến biên giới Dòng sông Thời Gian, mở miệng nói: "Được rồi chứ?"
"Được." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Trong mắt Cố Thanh Sơn toát ra một loại mừng rỡ như nhìn thấy người bạn cũ.
Phi Ảnh thở dài, lắc đầu nói: "Thanh Sơn..."
Nàng vẫn không cách nào nói tiếp được nữa.
"Yên tâm, còn sống thì còn hy vọng." Cố Thanh Sơn nói.
"Hừm, ta phải lập tức đi làm chuyện khác rồi, hi vọng tất cả mọi thứ như lời ngươi nói, rằng ta có thể tin tưởng ngươi mãi mãi, không phải sao?" Phi Ảnh hỏi.
"Đúng, mãi mãi có thể tin tưởng ta." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh gật gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Nàng nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Sơn một hồi, sau đó buông tay ra, lui lại mấy bước, lui vào hư không, vọt về hướng Dòng sông Thời Gian.
Chỉ thấy nàng rơi vào bên trong dòng sông, bơi như một con cá linh hoạt nhất, lặn xuyên qua giữa đống xương trắng đã mọc thành bụi, thoắt cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Hư không khép lại.
Hết chương 2861.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2862
Bạn cần đăng nhập để bình luận