Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2683. Giết chết Địa Thần (1)



Mưa.
Trong cơn mưa đêm, một cánh cửa ánh sáng được mở ra.
Cố Thanh Sơn đi ra từ trong đó.
"Nữ sĩ. . ."
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái bóng của nữ sĩ Tế Vũ đứng tại chỗ đó, hình như đang lẳng lặng cảm nhận cái gì đó.
"Cái thế giới này, hình như không cho phép sử dụng bất cứ sức mạnh siêu phàm nào." Cái bóng nói.
"Đúng vậy, đây là Thế Giới của Đất." Cố Thanh Sơn nói.
Trên bầu trời, một dây thừng ánh sáng rủ xuống.
Chỉ thấy trên dây thừng có cột một tên ngư nhân Thời Gian.
——Là nhất tộc Thời Gian.
Nó thuận theo dây thừng ánh sáng nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng dừng ở đối diện Cố Thanh Sơn.
"Là ngươi đang hủy diệt thời gian sao?"
Ngư nhân Thời Gian theo dõi hắn, hỏi gặn.
"Dĩ nhiên không phải ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Mảnh thời không mà ngươi rời đi sinh ra hủy diệt, ảnh hưởng đến sự ổn định của thời gian và lịch sử." Nhân Ngư Thời Gian nói.
"Ta cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì." Cố Thanh Sơn nói.
"Nếu như là ngươi hủy diệt thời không, như vậy ngươi chính là thiên địch của nhất tộc chúng ta." Nhân Ngư Thời Gian nói.
"Cũng không phải là ta, hơn nữa ta cũng không có ý đối địch với các ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
"—— Bất kể là kẻ nói dối, hay là kẻ hủy diệt thời không, đều sẽ bị chúng ta ném vào Điểm Thời Gian Dừng vĩnh hằng, tiếp nhận sự tra tấn vĩnh viễn không có điểm dừng." Nhân Ngư Thời Gian nói.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được sát ý trên người đối phương, trong lòng biết nếu không phải Thế Giới của Đất cắt đứt tất cả sức mạnh siêu phàm thì khẳng định đối phương đã ra tay.
Hắn lộ ra vẻ thành khẩn, trầm giọng mà nói: "Ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì."
"Thế nhưng cái thời khắc kia chỉ có ngươi xuất hiện trên con sông dài mà thôi." Nhân Ngư Thời Gian nói.
Cái bóng của nữ sĩ Tế Vũ nói nhỏ: "Nhất tộc Thời Gian đều là đám cứng đầu cố chấp, ngươi nói đạo lý với bọn chúng cũng không thông đâu, trừ phi ngươi đã từng đứng về phía bọn chúng, bọn chúng mới có thể thay đổi cái nhìn."
Cố Thanh Sơn dừng lại, lập tức nói: "Ngươi chưa thấy qua ta, nhưng trong các ngươi nhất định có người quen biết ta —— ta từng đi trở về thời đại Tuyên Cổ để cứu vớt toàn bộ dòng sông thời gian."
Nhân Ngư Thời Gian giật mình, dò xét hắn một lần nữa, hỏi: "Ngươi tên là gì."
"Cố Thanh Sơn."
"Cố Thanh Sơn? Kỳ quái, không phải ngươi đã chết rồi sao?"
"Ai nói ta đã chết?"
"Ngươi thật sự đã chết, chuyện này sẽ không sai."
"Ta chính là Địa Thần hư không, giờ phút này đang đứng trong Thế Giới của Đất, chỉ có ta có thể sử dụng sức mạnh siêu phàm ở cái thế giới này, chuyện này hẳn nhất tộc Thời Gian các ngươi đã sớm biết."
Cố Thanh Sơn nói xong, đưa tay hơi phẩy vào hư không.
Ầm ầm ——
Phương xa, mặt đất dần dần dâng lên, hình thành một dãy núi nguy nga.
"Thật là ngươi sao. . . Xem ra ta phải đi bẩm báo ngay lập tức. . ."
Nhân Ngư Thời Gian lộ ra vẻ kỳ quái, thuận theo sợi dây thừng ánh sáng kia nhanh chóng bò lên trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn và cái bóng của nữ sĩ Tế Vũ cùng ngẩng đầu, quan sát Nhân Ngư Thời Gian biến mất trên xa tít khung trời.
"Nó cư nhiên nói ta đã chết rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Xem ra có người che mắt nhất tộc Thời Gian —— Cái này cũng không phải việc nhỏ đâu." Cái bóng của nữ sĩ Tế Vũ nói.
Hai người nhất thời đều không nói tiếp.
Mấy giây sau đó.
Nhân Ngư Thời Gian kia lại thuận theo sợi dây thừng ánh sáng rơi xuống lần nữa.
Nó thi lễ một cái trước Cố Thanh Sơn, lên tiếng: "Là chúng ta nghĩ sai rồi, chúng ta không ngờ còn có một ngươi còn sống sót."
"Lời này có ý gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trước đây không lâu, ngươi của vô số thế giới song song trong hư không đều đã chết rồi, mà bên trong cánh cửa thế giới này không còn tung tích của ngươi, cho nên chúng ta cho là ngươi chết rồi." Nhân Ngư Thời Gian nói rất nghiêm túc.
"Ta có một kẻ đối đầu, hắn vẫn luôn đi theo ta, chắc hẳn là không thể tìm thấy ta, cho nên trút hết cơn giận vào các thế giới song song." Cố Thanh Sơn nói.
"Hẳn là như vậy, xem ra kẻ thù mà chúng ta phải tìm không phải là ngươi, cáo từ." Ngư nhân thi lễ một cái lần nữa, bò lên trên dây thừng ánh sáng, nhanh chóng rời khỏi Thế Giới của Đất.
Bá ——
Trong nháy mắt dây thừng đã biến mất.
Cố Thanh Sơn nói: "Nữ sĩ, ngài cảm thấy không?"
"Ý ngươi là cảm giác nguy cơ đã biến mất?" Cái bóng nói.
"Đúng, ta không ngờ chủ nhân của bộ bài kỳ tích. . . Cư nhiên có thể che giấu được nhất tộc Thời Gian, khiến cho bọn chúng tới giết ta." Cố Thanh Sơn tự nhủ.
—— Nếu không phải kịp thời tiến vào Thế Giới của Đất, mọi chuyện sẽ rất khó nói.
Cái bóng của nữ sĩ Tế Vũ lại nói: "Nguy cơ cũng không đi xa, ta cảm ứng được một loại bóng ma càng thêm nặng nề mà tuyệt vọng nào đó, lại ngưng tụ thành hình ngay trong thời khắc vừa rồi, đang canh giữ phía trên dòng sông thời gian, mai phục trên con đường để ngươi trở về thế giới A Tu La."
Cố Thanh Sơn nao nao trong lòng.
—— Còn có chuẩn bị đằng sau sao?
"Ta có thể cảm nhận được đó là quyền năng mà ngươi không cách nào chống cự, " Cái bóng nhìn chăm chú vào hắn, nói khẽ: "Sức mạnh cảm ứng của điệu múa tế tự vượt trội hơn hết thảy —— lần này may mắn ta đi theo, nếu không ngươi rất khó sống sót nếu chỉ dựa vào khả năng ứng biến tại chỗ."
Cố Thanh Sơn đứng tại đó ngây ngẩn một hồi.
Sức mạnh mà mình không cách nào cảm ứng được, không cách nào chống cự nổi.
—— Là quyền năng kỳ tích?
Bàn tay phía sau thao túng tất cả mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Thế nhưng.
Mình nhất định phải đi dọc theo dòng sông Thời Gian xuyên qua cánh cửa thế giới, đến được thế giới A Tu La. . .
Nhất định phải trở về!
Trận quyết chiến Lục Đạo đang triển khai ở nơi đó.
Căn bản không biết giờ khắc này còn có ai đang vượt qua thời không, hướng đi của lịch sử sẽ thay đổi như thế nào.
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra một quyển sách có phong bì màu đen.
"Ngoại trừ con đường men theo dòng sông thời gian ra thì còn có đường khác có thể lách qua mai phục, đi đến thế giới A Tu La hay không?" Hắn hỏi.
Quyển Sách Của Đáy Biển nói: "Vậy thì phải đi đường vòng xa lắm."
"Không sợ xa, chúng ta có Phong Chi Chìa Khóa." Cố Thanh Sơn nói.
"Cũng đúng —— vậy thì đi một đường khác đi, trong mảnh hư không này, có hai cánh cửa, một cánh nằm ở Đáy Vực Sâu, một cánh khác nằm ở vị trí trung tâm của vực sâu." Quyển Sách Của Đáy Biển nói.
Cố Thanh Sơn giật mình.
"Ý ngươi là, đi ra ngoài từ trong cánh cửa vực sâu kia?" Hắn hỏi.
"Đúng, sau khi ra ngoài được thì đi trên một con đường hơi chếch đi, cũng có thể đi vòng trở về Thế Giới Hư Không." Quyển Sách Của Đáy Biển nói.
"Tốt, vậy chúng ta đi con đường này." Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
Hắn quay đầu lại nói: "Nữ sĩ, có thể chúng ta cần thêm một người bạn khác."
"Người bạn?"
"Đúng, ta đã từng hứa với một người, phải đưa nàng đi đến dải đất trung tâm của vực sâu vĩnh hằng, tiến vào cánh cửa kia."
Hết chương 2683.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2684
Bạn cần đăng nhập để bình luận