Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2885. “Chư giới vô tận, Duy Tôn Hồng Hoang.”



Thôn trang.
Khói đen cuồn cuộn, đốt cháy hơn phân nửa buổi sáng, ngọn lửa rốt cuộc đã nuốt trọn lấy thôn trang này, hầu như không còn lại gì.
Trên mặt đất cháy đen chất đầy thi thể.
Dưới một bức tường đất gần như đã sụp đổ, một thi thể nho nhỏ mở mắt.
Đây là một bé trai.
Nó lớn chừng ba tuổi, thân hình đen gầy, trên người cũng coi như lành lặn.
Sau khi bé trai tỉnh lại, không mang theo chút kinh hoảng nào, ngược lại còn cẩn thận đánh giá bốn phía.
Lúc này lửa đã tắt.
Nóc nhà sớm đã bị cháy hết sạch, chỉ còn lại bốn bức tường trụi lủi.
Bên trong gian phòng còn có hai bộ thi thể, một nam một nữ.
Bé trai liếc qua, lập tức lộ ra vẻ không sai.
Nó lấy ra một cái trống lúc lắc từ trong ngực, đứng thẳng lên, đi đến trước mặt hai nam nữ kia.
Bé trai nhẹ nhàng chuyển động cái trống, để nó vang lên từng tiếng từng tiếng từng tiếng một.
Đông đông đông
Ba tiếng trống vang, trên hai bộ thi thể hiện ra bóng dáng hư ảo.
Còn có một cái bóng nho nhỏ rúc vào bên cạnh bọn họ.
Bé trai mở miệng nói: “Các ngươi chắc hẳn chính là cha mẹ của thân thể này, còn có ngươi, chủ nhân ban đầu của thân thể này”
“Thật có lỗi, trên tay của ta chỉ có vật này, để ta độ các ngươi đi đầu thai một lần nữa, như thế nào?”
Nam nữ kia nhìn nhau, gật gật đầu.
Người đàn bà kia ôm cái bóng nho nhỏ kia vào trong ngực, im lặng nói cái gì đó.
Bé trai lắng nghe mấy giây, gật đầu nói: “Ta mượn thân thể của nó dùng một lát, vốn nên giúp bọn ngươi nối lại tiền duyên vào kiếp sau.”
Người đàn bà kia lập tức quỳ xuống, hành lễ trước bé trai.
Bé trai né tránh, miệng thì nói: “Không cần đa lễ, chuyện này nằm trong phận sự của ta.”
Hắn nhẹ nhàng lay động cái trống lúc lắc.
Tùng tùng tùng tùng đông
Tiếng trống dày đặc, dần dần mang theo một thứ sức mạnh vô danh.
“Đi đầu thai đi, chờ gia đình các ngươi đoàn tụ lần nữa, cái thế giới này hẳn cũng đã khôi phục an ổn.” Bé trai lên tiếng.
Ba hư ảnh kia gật đầu chào hỏi hắn, sau đó hóa thành lưu quang bay lên hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Bé trai đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, một hồi lâu sau, nó chậm rãi cất cái trống đi, đi ra khỏi căn phòng nọ.
Hắn chầm chậm đ về phía trước trong bức tường đổ, ngẫu nhiên nhìn thấy thi thể thì nhẹ nhàng lay động cái trống lúc lắc, đưa đối phương chuyển thế đầu thai.
Vào lúc giữa trưa, bé trai rốt cuộc đi ra khỏi thôn trang đã bị hủy diệt này.
Hắn đứng ở bên đường, nhìn lại thôn trang đã hoang tà.
“Thật không ngờ Hồng Hoang đã loạn thành như vậy rồi, ngay cả phàm nhân cũng không được an bình.”
“Xem ra ta phải trưởng thành nhanh một chút rồi.”
Sắc mặt bé trai như sương, bụng lại phát ra một tiếng ục ục thật dài.
Nó dừng một chút, đột nhiên phát hiện mình có càng nhiều chuyện lửa xém lông mày cần phải giải quyết.
“Phải tìm đồ ăn thôi... chúng sinh ba tuổi ăn cái gì nhỉ?”
Hắn nhắm mắt lại, lược mở ra ký ức của thân thể này.
Ký ức của thân thể này chỉ có ba năm, thứ mà nó biết được thực sự quá ít quá ít, nhưng đối với ăn đồ thì vẫn còn có chút ấn tượng.
“Cũng có linh quả dưới sườn núi phía tây thích hợp để ta ăn.”
Bé trai đi một mạch dọc theo con đường đất hướng về phía tây, quả nhiên phát hiện một mảnh trái cây màu đỏ hồng dưới sườn núi.
Trong ấn tượng, cái quả này chính là thứ quý báu nhất trong thôn trang, ngày lễ ngày tết mới ngắt lấy một chút để cung cấp cho con nít người già ăn.
Hắn lập tức bò theo sườn đất chậm rãi đi xuống, đi đến trước cây ăn quả thấp bé, lấy xuống một quả bắt đầu ăn.
“Ẩn chứa một chút linh lực, có thể tẩm bổ thân thể, khai phát trí tuệ, kéo dài tuổi thọ.”
Bé trai vừa ăn vừa bình luận.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ sâu trong rừng cây:
“Thẳng nhóc con nhà ngươi, cũng biết không ít đó chứ.”
Bé trai ăn xong một quả, lại hái được một quả, vừa dùng quần áo lau tro bụi trên trái cây, vừa nói: “Trong rừng là người phương nào?”
Chỉ thấy một bóng dáng khôi ngô đi tới từ trong rừng.
Lại là một tên đàn ông khỏe mạnh để chòm râu dài, vác trên lưng một cây cung, bên hông có cắm hai thanh bội đao, trong tay nắm lấy linh quả, đang ăn từng ngụm từng ngụm.
Người đàn ông nhìn đứa bé trước mặt một chút, lại nhìn thoáng qua thôn trang đằng xa xa.
“Chỉ có đứa bé này còn sống... Ách...”
Người đàn ông đi tới, ngồi xuống bên người đứa bé, cất tiếng nói: “Ta chính là Ma Vương sát nhân Lâm Trường Phong, thường xuyên ăn sống thịt người, nâng ly máu người, dưới tay ta là vô số vong hồn, ngươi có sợ hay không?”
Bé trai lắc đầu nói: “Không sợ.”
“Không sợ? Vì sao không sợ?” Người đàn ông ngạc nhiên nói.
Bé trai chỉ vào trái cây trong tay hắn, lại chỉ chỉ hồ lô sau lưng của hắn, lên tiếng: “Ngươi ăn là trái cây, trong hồ lô có tiếng nước lại không có mùi tanh của máu, cho nên vừa rồi ngươi đang nói dối.”
Lâm Trường Phong lập tức khựng lại, hậm hực nói: “Con nít bây giờ đều thông minh như vậy sao? Có phải từ nhỏ ngươi đã ăn linh quả lớn đến bây giờ hay không?”
“Ta ăn thứ còn tốt hơn cả linh quả nữa.” Bé trai nói.
“Khó trách.”
Lâm Trường Phong vỗ đùi, lập tức nghĩ thông suốt.
Lúc này một trận gió từ phương xa chầm chậm thổi tới.
Lâm Trường Phong lắng nghe mấy giây, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn nói: “Nhóc con, sau này còn gặp lại, ta rút lui trước đây.”
Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn ta lóe lên, lập tức bay lượn về hướng viễn không.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Hắn bỗng nhiên lại quay trở lại, đáp xuống bên người bé trai.
Chỉ thấy hắn ta dậm chân, nói: “Đáng chết! Đáng chết! Để ngươi tại nơi này chỉ có một con đường chết, tại sao ta lại đúng lúc gặp phải ngươi kia chứ!”
“Con đường chết?” Bé trai khó hiểu mà nói.
Chỉ thấy Lâm Trường Phong nhảy dựng lên, tự tát mình một bạt tai, miệng thì mắng: “Ai bảo ngươi lại lo chuyện bao đồng kia chứ!”
Hắn vát bé trai lên trên bờ vai, bỏ chạy về hướng phương xa nhanh như chớp.
Rừng hoa quả khôi phục yên tĩnh.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bỗng nhiên, một âm thanh uy nghiêm tràn ngập giữa thiên địa, hình như đang phát ra chiêu cáo trước hàng tỉ chúng sinh:
“Chư giới vô tận, Duy Tôn Hồng Hoang.”
“Đại kiếp của kỷ nguyên sắp xảy ra, hỗn độn sắp mở lại, phái sức mạnh tuyệt thế xuống để cứu vớt muôn dân.”
“—— Chư vị thánh nhân nhất định phải chống đỡ chiến cuộc!”
“Những người khác, đi đến núi Bất Chu!”
Hết chương 2885.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2886
Bạn cần đăng nhập để bình luận