Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1788. Thuật Chết Sớm


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn không trả lời hắn ta, chỉ ngồi xổm xuống, đặt tay lên vị trí trái tim của đối phương.
Hắn cảm thấy khá kỳ quái.
Mặc dù máu đã chảy rất nhiều, thế nhưng dao găm đâm vào cũng không sâu.
Đối với người tu hành mà nói thì loại vết thương này rất dễ chữa trị, thậm chí vết thương này còn không ảnh hưởng tới việc chiến đấu nữa.
Thế nhưng tại sao linh hồn đối phương đã thoát khỏi cơ thể rồi?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, nhớ lại những pháp thuật mà khi xưa chư giới trong quá khứ đã đưa cho hắn, trong đó có một loại pháp thuật chữa trị rất tốt.
Chỉ cần sử dụng pháp thuật đó thì có thể chữa trị vết thương này rất nhanh.
Cố Thanh Sơn dùng hai tay bắt quyết.
"Ngươi... vẫn chưa chết hẳn mà, tại sao linh hồn đã thoát ra ngoài rồi?"Trước khi chữa trị thì Cố Thanh Sơn muốn hỏi điều này trước.
Linh hồn người kia vẫn đang lơ lửng trên không, cũng biết Cố Thanh Sơn là một tu sĩ nên ôm quyền nói: "Đạo hữu không biết đấy thôi, đây là một loại pháp thuật đặc biệt do ta tự sáng tạo, có thể đưa linh hồn ra ngoài cơ thể khi chưa chết. Hiện tại ta cũng không phải là quỷ hồn, mà là linh hồn có thể trò chuyện với người sống."
Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi: "Có thể làm linh hồn thoát ly cơ thể khi chưa chết? Pháp thuật này dùng để làm gì?"
"Có thể để người ta chết sớm hơn." Người kia nói với vẻ tự hào.
Cố Thanh Sơn: "..."
Làm cho người ta chết sớm hơn? Sáng tạo ra pháp thuật vớ vẩn này thì ngươi tự hào cái gì chứ?
Chờ đã!
Cố Thanh Sơn tỉnh ngộ lại.
Mình muốn cho linh hồn thoát ly cơ thể, phải sử dụng đồng thời hai loại bí thuật đó là "Phong Thi Chuyển Âm" và "Hồn Quay Trở Lại" mới có thể ở vào trạng thái chết giả, rồi đi vào Hoàng Tuyền.
Người này lại có thể tự sáng tạo một loại pháp thuật tương tự, mặc dù kém bí thuật rất xa, thế nhưng cũng có thể nói là một thiên tài.
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Hóa ra đạo hữu có thể sáng tạo ra thuật chết sớm, thật sự là suy nghĩ khác người, pháp thuật tuyệt diệu, tại hạ bội phục."
Người kia thấy Cố Thanh Sơn nói vậy thì vui mừng, nói: "Ha ha, cuối cùng ta cũng gặp được một người hiểu biết, không giống đám lỗ mũi trâu kia, toàn bọn cổ hủ."
Cố Thanh Sơn cười cười, hỏi: "Đạo hữu anh tư rạng ngời, kinh tài tuyệt diễm, tiền đồ sáng lạn, tại sao lại chịu chết ở nơi này?"
Người kia nói với giọng tức tối: "Ta thiên tư tung hoành, tài mạo song toàn, thông kim bác cổ, nhất trụ kình thiên..." (: cây cột sừng sững giữa trời, nam tu tự hiểu, nữ tu có thể hỏi nam tu (^0^)).
Cố Thanh Sơn ngắt lời: "Đạo hữu, “nhất trụ kình thiên” không phải là câu để hình dung tài hoa."
Người kia hơi ngừng rồi nói: "Câu thành ngữ 'Từng được càn khôn dung kết ý, kình thiên nhất trụ tại Nam châu' để hình dung một người có thành tựu, có thể tin tưởng, làm được việc lớn. Cho nên câu nói của ta có thể sử dụng được."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi nói như vậy... hình như cũng đúng, xin mời nói tiếp."
Người kia nói tiếp: "Ta nhất trụ kình thiên..."
"Đạo hữu, xin nói vào điểm chính."
"Được rồi, ta là người có tài hoa như vậy, thế nhưng cũng bởi vì quá xuất sắc, tầm nhìn quá cao nên rất ít người hiểu, càng nhiều người ghen ghét ta hơn. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, cuối cùng ta bị một đám tiểu nhân nói xấu, hiện tại thanh danh trong đạo viện của ta đã mất hết, chuẩn bị bị đuổi ra ngoài. Aiz, ta còn sống làm gì nữa chứ? Không bằng chết sớm sớm siêu sinh, lại đầu thai làm lại lần nữa." Người kia thở dài, nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Đám tiểu nhân kia mưu hại ngươi như thế nào?"
Vừa nhắc tới chuyện này thì người kia tức giận tới mức run rẩy, lớn tiếng nói: "Bọn chúng nói ta lưu luyến tại phố hoa, tham sắc đẹp, ngày ngày vui chơi, không muốn cầu đạo!"
"Sự thật thì ngươi không đi tới những nơi đó, đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta có đi." Người kia trả lời.
Cố Thanh Sơn: "..."
Nếu như không phải tơ vận mệnh quấn lên người đối phương thì Cố Thanh Sơn thật sự muốn quay đầu đi khỏi nơi này rồi.
Người kia thấy biểu lộ của hắn thì cũng biết được ý của hắn là như nào, vội vàng nói: "Đạo hữu, ngươi chú ý nhầm trọng điểm trong chuyện này rồi."
"Trọng điểm là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Trọng điểm là bọn chúng nói ta không muốn cầu đạo, chuyện này thực sự là bịa đặt, bôi nhọ thanh danh của ta. Người người đều biết Tô Tình ta từ khi vào đạo viện tới nay, tu hành rất chăm chỉ, tự sáng tạo rất nhiều pháp thuật, thực lực càng ngày càng cao, là một hạt giống cho chức vô địch trong lần luận đạo giữa bảy viện lần này." Người kia nói.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, nói: "Cũng bởi vì người khác mưu hại ngươi mà ngươi muốn chết sao?"
"Bọn chúng đã thuyết phục được trưởng lão Giới Luật, vào buổi sáng hôm nay sẽ tổ chức đại hội toàn viện, chỉ trích ta trước mặt mọi người, sau đó đuổi ta khỏi đạo viện."
Tô Tình nói với giọng kiên định: "Bọn chúng lại không biết rằng, ta thà tự tử cũng sẽ không muốn chịu loại sỉ nhục kia."
Cố Thanh Sơn hỏi dò: "Loại đệ tử tài năng như ngươi mà chết đi, không phải là tổn thất rất lớn cho đạo viện sao?"
Tô Tình nói: "Hừ, Luận đạo giữa bảy viện sắp tới, một người nhất trụ kình thiên như ta lại ngã xuống, Đạo viện Côn Luân của chúng ta chắc chắn sẽ tổn thất rất lớn, đúng lúc để cho trưởng lão Giới Luật biết cảm giác tự tay cầm đá đập chân là như thế nào, cũng để cho toàn bộ đạo viện biết, ta bị bọn chúng hại chết!"
Cố Thanh Sơn đưa tay nâng trán một lát, chán chả buồn nói.
Rồi hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Tô đạo hữu, nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ không ngăn cản ngươi, thế nhưng trên người ngươi có một thứ mà ta muốn, ngươi có thể mở túi trữ vật ra cho ta quan sát được không?"
"Muốn vật phẩm?" Tô Tình hỏi lại.
"Đúng, ta đang tìm một thứ có liên quan tới ta, ngươi có thể sống lại rồi giúp ta một lát được không?" Cố Thanh Sơn nói.
Ánh mắt của hắn liếc về phía cánh tay trái của mình.
Sợi tơ đen trên bàn tay của hắn bay ra ngoài, quấn quanh túi trữ vật trên cái xác của Tô Tình.
"Ngươi muốn ta sống lại?" Tô Tình nghe xong thì dùng khuôn mặt kỳ quái nhìn Cố Thanh Sơn.
"Đúng vậy, Tô đạo hữu, ta đang tìm kiếm một vài thứ." Cố Thanh Sơn giải thích.
"Ngươi muốn tìm cái gì?" Tô Tình hỏi.
"Ta phải nhìn xem ngươi có cái gì thì ta mới biết mình đang tìm thứ gì." Cố Thanh Sơn nói.
Trên mặt Tô Tình xuất hiện một nụ cười ẩn chứa thâm ý.
"Thế nào?" Cố Thanh Sơn hơi khó hiểu hỏi lại.
Tô Tình ôm quyền, nói: "Không dối gạt đạo hữu, từ khi ta nhập đạo tới nay, đã từng thấy kẻ trộm đồ, đã từng gặp kẻ cướp, cũng thấy nhiều cảnh giết người cướp bảo rồi, thế nhưng ta chưa bao giờ thấy loại người như ngươi, ngay cả linh hồn cũng muốn cướp, đúng là sáng tạo quá đi, thật sự là bội phục."
Ngón tay Cố Thanh Sơn giật giật, suýt chút nữa thì sử dụng kiếm quyết chém chết tên trước mặt này.
Hắn hít sâu một hơi, rồi nói: "Tô đạo hữu, ta không phải là cướp."
Tô Tình dùng tay ngăn hắn không cho nói tiếp.
"Thôi được rồi, mặc dù hai ta chưa từng gặp mặt, chỉ là bèo nước gặp nhau, thế nhưng trò chuyện lại rất vui vẻ, mới quen đã thân, ta giúp ngươi cũng không sao cả." Tô Tình nói.
Linh hồn của hắn ta sử dụng pháp quyết, dần dần trở về cơ thể của hắn ta.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, sử dụng linh lực, phóng ra pháp thuật chữa trị, chữa trị vết thương của đối phương.
Tô Tình mở mắt ra, bò dậy, vỗ vào túi trữ vật, rồi lấy đồ của mình ra ngoài.
"Ngươi muốn linh thạch sao?" Tô Tình cầm một nắm linh thạch ra, hỏi.
"Không muốn." Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tình giật mình, lẩm bẩm: "Không thích linh thạch, chẳng lẽ..."
Rồi hắn ta lấy ra mấy tập tranh vẽ mỹ nữ, nói với giọng khó bỏ: "Thứ này ta đã tích góp trong ba năm, hiện tại ta đưa cho ngươi."
Cố Thanh Sơn: "Ta không muốn."
Tô Tình kinh ngạc, nói: "Thứ quý giá nhất của ta chỉ có những thứ này mà thôi, rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì?"
"Ta cũng không biết, hay là ngươi lấy hết đồ trong túi trữ vật ra để ta xem xem." Cố Thanh Sơn nói.
Tô Tình dốc túi trữ vật, đổ tất cả mọi thứ bên trong xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận