Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3104. "Xin lỗi, Cố Thanh Sơn."



Cố Thanh Sơn để Trương Anh Hào ở lại quán cà phê, còn mình đi cùng Phi Ảnh, lại tới cổng sòng bạc.
Phi Ảnh nhìn về phía sòng bạc, chỉ thấy bên trong tối om như mực, không có người, cũng không có bất cứ âm thanh nào cả.
Tận thế xuất hiện liên tục, hủy diệt rất nhiều địa phương, chuyện sống sót của loài người đều không được đảm bảo, cho nên những nơi như sòng bạc đều đã đóng cửa rất lâu rồi.
"Thanh Sơn, ngươi định làm gì?" Phi Ảnh hỏi.
"Chứng minh một vài ý nghĩ." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn rút kiếm ra, vung nhẹ về phía sòng bạc...
Từng đợt gợn sóng vô hình từ trên kiếm xuất hiện, khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Dị biến xuất hiện...
"Đây là cái gì!" Phi Ảnh không nhịn được hét lên.
"Thanh kiếm này của ta có thể khôi phục một loại uy năng nào đó, có thể giúp chúng ta thấy được thế giới song song tồn tại." Cố Thanh Sơn nói.
Kiếm thuật Kỳ quỷ - Vạn Giới!
"Kiếm này là chìa khóa cánh cửa thế giới, có thể xé rách hư không, xuyên qua vô số thế giới song song."
Phía trước mặt hai người, có vô số thế giới chồng chất xuất hiện.
Những thế giới song song này đều biến thành từng cánh cửa, sắp xếp từ không trung cho tới mặt đất, trên mặt đất lại nứt ra một khe hở rất sâu, phía dưới cũng xuất hiện lít nha lít nhít cánh cửa.
Vô tận cánh cửa.
Vô tận thế giới song song!
"Thế giới song song tồn tại dưới dạng một cánh cửa sao?" Phi Ảnh hỏi với vẻ tò mò.
"Năm đó, khi Thiên Địa song kiếm bị tách rời, còn cần dùng tám loại lực lượng nhân quả, chuyên môn chế tạo tám loại phụ kiện, mới có thể phóng ra lực lượng của Thiên Địa song kiếm, lúc đó mới có thể mở ra con đường đi thông thế giới song song... Sau khi hai kiếm này hợp thành một thì uy năng mới coi là hoàn chỉnh, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy được nhiều cánh cửa như vậy." Cố Thanh Sơn giải thích.
"Thì ra là thế." Phi Ảnh gật đầu.
Cố Thanh Sơn nâng một tay khác lên, nói: "Phi Nguyệt, lực lượng hai người chúng ta hợp lại, chắc hẳn có thể tìm được manh mối về thế giới ban đầu từ trong những thế giới song song này."
Phi Ảnh giật mình, hỏi với vẻ khó hiểu: "Thế giới của chúng ta, không phải là thế giới chân chính sao?"
Cố Thanh Sơn cười nói: "Vừa rồi ta đã nói với ngươi, những thế giới song song khác khi nhìn chúng ta, cũng cảm thấy chúng ta là thế giới song song, chính bọn họ mới là thế giới chân chính... rất có thể chúng ta cũng là hư ảo, là một bộ phận của Thế Giới Song Song thuật."
Phi Ảnh cũng hiểu, nói: "Thì ra là thế, cho nên ngươi muốn xác định chúng ta là gì, sau đó mới tìm tới thế giới căn bản nhất?"
"Đúng, coi như thế giới song song nhiều hơn đi nữa, nó vẫn luôn phải có một thế giới ban đầu, luôn có nguồn gốc từ một nơi nào đó... đó chính là thế giới chân thực căn bản... chúng ta phải tìm ra nó trước." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh đưa tay ra nắm chặt tay của Cố Thanh Sơn.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Thời gian dần dần trôi qua.
Không có sợi tơ màu đen nào xuất hiện, cũng không có hiện tượng nào xảy ra cả.
"Xem ra, thế giới căn bản nhất không ở trong những cánh cửa này." Cố Thanh Sơn trầm tư, nói.
"Nếu như không ở nơi này, thì nó sẽ ở đâu? Chẳng lẽ Tà Ma còn quản lý những thế giới song song khác?" Phi Ảnh cũng nói.
Cố Thanh Sơn im lặng nửa ngày, đưa ánh mắt về phía những cánh cửa kia.
Cửa...
Cửa sao...
Cửa!
Trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng xuất hiện một tia sáng.
"Phi Nguyệt, chọn một cánh cửa, chúng ta vào xem xem thế nào." Hắn nói.
"Chọn cửa? Có yêu cầu gì không?" Phi Ảnh hỏi.
"Tùy ngươi chọn." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh im lặng vài giây.
Rồi một sợi tơ vận mệnh màu đen quấn quanh trên tay nàng và Cố Thanh Sơn xuất hiện, vòng vo vài vòng trên hư không rồi bắn thẳng về phía bầu trời.
"Ta chỉ định mục tiêu của tơ vận mệnh là 'thế giới song song có chứa gợi ý đối với tình trạng hiện tại của chúng ta'." Phi Ảnh nói.
"Rất tốt." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người vọt lên, đi theo phương hướng mà sợi tơ kia chỉ tới, nhanh chóng đi tới nơi sâu trong khung trời.
Sợi tơ màu đen quấn quanh tay nắm cửa của một cánh cửa.
Cố Thanh Sơn tiến lên nắm chặt lấy tay nắm cửa, rồi đẩy ra...
Rầm rầm rầm rầm!
Mặc dù cửa không lớn, thế nhưng vẫn phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc, thậm chí ngay cả hư không đều đang run rẩy.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, cánh cửa đã mở ra hoàn toàn, mà phía trước mặt lại là hư không tăm tối vô tận.
Hai người bước vào trong cánh cửa, cánh cửa lập tức đóng chặt lại.
"Là hư không vô tận, đi thôi, Thanh Sơn, chúng ta phải xem xem trong thế giới song song này có những gợi ý nào." Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn đứng im tại chỗ, sắc mặt trở nên nặng nề.
"Phi Nguyệt..." Hắn khẽ gọi.
"Làm sao?" Phi Nguyệt thắc mắc.
"Ngươi quay đầu lại nhìn xem." Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh chầm chậm quay đầu, nhìn về phía sau hai người.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, một cánh cửa đồng thau khổng lồ đứng sừng sững phía sau hai người, lù lù bất động.
Nó sâu không lường được, khổng lồ vô biên, tản ra từng luồng cảm giác uy nghiêm không rõ.
"Cánh cửa Thế Giới... Đây là Cánh cửa Thế Giới..."
Sắc mặt Phi Ảnh thay đổi hoàn toàn.
Cố Thanh Sơn không nói một lời nào, yên lặng tiếp nhận những sự vật vừa xảy ra.
Nếu như...
Cánh cửa Thế Giới lại là Cánh cửa của Thế giới song song, như vậy tình báo sớm nhất mà mình nhận được có liên quan tới Cánh cửa Thế Giới là gì?
Là... Người Chờ Đợi.
Những Người Chờ Đợi chạy trốn tới, chính là chạy trốn từ một thế giới song song bị hủy diệt đi tới một thế giới song song khác chưa bị hủy diệt.
Sau đó...
Bọn họ mô phỏng theo Danh sách, sáng tạo ra Trật Tự và Hỗn Loạn, thậm chí còn muốn sáng tạo ra Kỷ nguyên.
Cứ như vậy suy nghĩ tiếp, đám Người Chờ Đợi chỉ là chúng sinh của thế giới song song... cuối cùng, bọn họ là pháp thuật do Tà Ma tạo ra, là công cụ của Tà Ma, bị Tà Ma điều khiển mà không biết.
Mà lại...
Bên trong Chư giới, có ai không phải như vậy chứ?
Cố Thanh Sơn càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
"Đi, Phi Nguyệt, chúng ta đi xem thế giới song song này có thứ gì không."
"Được."
Hai người bắt đầu động, bay về nơi sâu trong hư không.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, xung quanh ngoài hư không ra, không còn thứ gì nữa cả.
Hai người tạm thời dừng ở giữa hư không.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, nói: "Phi Nguyệt, sợi tơ vận mệnh này của ngươi đúng là gợi ý cho chúng ta rất nhiều, ngươi có thể tìm thêm mấy thế giới khác như thế này nữa được không?"
Phi Ảnh lắc đầu, nói: "Sự gợi ý rõ nhất chỉ có một sợi tơ, cũng đồng nghĩa với việc thế giới song song trước mắt ẩn chứa sự gợi ý rõ ràng nhất đối với chúng ta."
"Thôi được... cũng không thể tham lam quá, xem ra chúng ta phải tiếp tục đi tới những thế giới song song khác xem sao." Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ, nói.
"Có lẽ chúng ta có thể thiết lập những điều kiện khác để thu được tình báo rõ hơn." Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, đang định nói điều gì đó, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng:
"Xin lỗi, Cố Thanh Sơn."
Đây là giọng nói của Độc Cô Phong.
Hết chương 3104.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3105
Bạn cần đăng nhập để bình luận