Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1855. Đường Của Riêng Mình


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn yên lặng lắng nghe.
Gương mặt của Mạc chỉ toàn là đau thương, ánh sáng trên người càng lúc càng ảm đạm.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Chúng ta trở về trước đi.”
“Ngươi không hiểu đâu. Ta chính là linh hồn cuối cùng của pháp tắc Ánh Sáng, một khi ta rời đi, Thánh điện được tạo thành từ pháp tắc Ánh Sáng thuần túy này sẽ bị các pháp tắc khác chia cắt.” Mạc nói.
Cố Thanh Sơn nhún vai: “Cho nên ngươi mới ở đây ngồi khóc?”
Mạc dừng lại một chút.
“Bọn chúng đều cảm thấy pháp tắc Ánh Sáng đã là chuyện quá khứ, ngươi còn cho rằng ta phải làm gì nữa ngoài việc này?” Cậu ta hỏi.
“Không cần bọn chúng cảm thấy, cũng không cần ta cảm thấy, ngược lại ngươi cảm thấy có nên báo thù hay không mà thôi?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
Mạc ngẩn người.
“Không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.” Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi là người ký thác cuối cùng của pháp tắc Ánh Sáng, ngươi cảm thấy mình nên làm gì? Mặc cho ánh sáng bị tiêu diện vĩnh viễn hay là làm một người đàn ông, đứng lên đi làm chút chuyện gì đó?”
Mặc im lặng.
Một lát sau, cậu ta lên tiếng: “Nếu thế gian này không còn ánh sáng nào khác, vậy thì ta chính là ánh sáng duy nhất.”
Ánh sáng trên người cậu ta bỗng nhiên tăng vọt, dần dần tràn ngập toàn bộ Thánh điện.
Cậu ta bước đến trước pho tượng bị tàn phá, một chân quỳ xuống, niệm chú ngữ:
“Thần khí huy hoàng, ta lấy danh nghĩa vòng ánh sáng cuối cùng kêu gọi ngươi, nếu ngươi đồng ý đi theo ta, vậy thì chúng ta vẫn còn hy vọng.”
“Nếu như ngươi không đồng ý, khi pháp tắc Ánh Sáng bị phá hủy hoàn toàn, ta sẽ một mình tiến lên.”
Nói xong, cậu ta lẳng lặng chờ đợi.
Qua mấy hơi thở, cũng không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Mạc thở dài đứng lên: “Được, vậy ta chỉ còn một mình...”
Lời còn chưa dứt, những pho tượng bị tàn phá đột nhiên vỡ ra, hóa thành đốm sáng vàng lấm tấm, ngưng kết thành một quyển sách màu vàng.
“Sách Vận Mệnh!”
Dù sao Mạc cũng vẫn còn là thiếu niên, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Quyển sách kia tự động lật ra, hiện lên những hàng chữ trước mặt cậu.
Mạc đọc lướt qua thật nhanh, một tay ôm quyển sách vào lòng, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn: “Bây giờ chúng ta có thể đi rồi.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Còn Thánh điện này phải làm sao bây giờ?”
Mạc vỗ vào quyển sách: “Không sao, tất cả nguồn gốc của pháp tắc Ánh Sáng đều nằm trong quyển sách này. Thánh điện chỉ còn lại cái xác không, tạm thời dùng để mê hoặc đám thú pháp tắc khổng lồ kia.”
Một tay cậu nắm lấy Cố Thanh Sơn, một tay mở quyển sách, thì thầm: “Trở về phàm giới.”
Quyển sách màu vàng lóe lên một luồng ánh sáng, bao phủ hai người lại.
Chỉ một thoáng sau, hai người biến mất ngay tại chỗ.
Trong hang động.
Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện.
“Rốt cuộc cũng trở về rồi.” Giọng Thất Nhược vang lên.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn, chỉ thấy Thất Nhược đang ôm Xích Hộc ngồi bên cạnh Mạc.
Thất Nhược cũng khá cẩn thận. Cô đã tạo ra một lồng phòng ngự nho nhỏ xung quanh người mình, dùng để ngăn cách những ánh mắt nhìn trộm hoặc công kích đơn giản.
Xích Hộc trong lòng cô không hề nhúc nhích.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề, vội vàng hỏi.
“Có một vài người đến, Xích Hộc đã giết sạch những người đó.” Thất Nhược đáp.
“Sức mạnh của cô ấy tiêu hao hết rồi sao? Hay là bị thương?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Chị ấy uống rượu nhiều quá.” Thất Nhược đáp.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Thất Nhược liền thuật lại mọi chuyện đã xảy ra cho Cố Thanh Sơn nghe.
Hắn dần dần hiểu ra.
Mọi chuyện... tại sao lại biến thành như vậy?
Như vậy thì, kẻ khiến pháp tắc Tử Vong nghiện rượu là hắn sao?
Lúc này, Mạc chậm rãi mở mắt, cố gắng nói: “Mau, chúng ta phải đi mau!”
Thương thế của cậu vẫn còn chưa khỏi hẳn, hành động hơi bất tiện một chút.
“Đám thú pháp tắc khổng lồ đang đuổi theo?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc đáp thật nhanh: “Đúng, bọn chúng vốn muốn chia cắt nguyên lực pháp tắc Ánh Sáng của ta. Chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ phát hiện toàn bộ sức mạnh của Thánh điện đã biến mất.”
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Không ổn rồi.”
Mạc nói: “Đúng là không ổn. Bọn chúng tất nhiên sẽ biết được sơn động này, cho nên chúng ta phải trốn nhanh thôi.”
“Được, chúng ta đi.”
Cố Thanh Sơn cõng Mạc lên, Thất Nhược thấy vậy cũng lập tức ôm lấy Xích Hộc.
“Khoan đã.” Mạc đột nhiên lên tiếng.
“Chuyện gì? Chúng ta phải đi nhanh lên.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tại sao không thấy Reneedol và Atley đâu vậy?” Mạc khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Thất Nhược cũng không lên tiếng.
Ai cũng biết Mạc và Reneedol là một cặp. Bọn họ ở với nhau rất nhiều năm. Reneedol là do Mạc tự tay cứu sống.
Nhưng vừa nãy, khi Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng biến mất, Mạc bị vây trong thánh điện Ánh Sáng, cơ thể yếu dần đến sắp chết, Reneedol đã bỏ đi.
Atley ký kết khế ước với pháp tắc Phong, Reneedol đã rời đi cùng cậu ta.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi do dự.
Lẽ ra hắn phải nhanh chóng đem chuyện của Reneedol nói cho Mạc biết.
Nhưng hiện tại thương thế của Mạc còn chưa khỏi, đột nhiên nghe được tin tức như vậy, sợ rằng sẽ tạo thành đả kích thật lớn cho cậu ta.
Nếu chẳng may ảnh hưởng đến cơ thể của cậu ta...
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang do dự, Xích Hộc đã mơ màng tỉnh lại, mắt nhập nhèm vì say: “Thung lũng thế giới đã tiêu thật rồi! Mạc có tiền đồ nhất cũng xong rồi! Atley cũng ghét bỏ chúng ta vướng víu, đã mang theo Reneedol chạy mất. Chúng tôi chẳng còn cách nào, thật không còn cách nào, chỉ có thể bưng ly rượu lên uống, sau đó... ợ...”
Xích Hộc nấc lên một cái, vùi đầu vào ngực Thất Nhược, một lần nữa ngủ say.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn đành phải nói tiếp: “Mạc, đừng nghe Xích Hộc nói lung tung, thật ra chúng ta ở cùng một chỗ, mục tiêu quá lớn, tách ra chạy trốn cũng là lựa chọn chính xác.”
Mạc thở ra một hơi: “Sách lược của Reneedol quả là chính xác. Bây giờ nàng ấy đi theo chúng ta, sẽ chỉ làm mọi người nguy hiểm hơn mà thôi.”
Giọng của cậu ta hơi lạnh.
Cố Thanh Sơn nghe không ra tâm trạng của cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta dường như cách mọi người rất xa.
Nhưng cũng không còn cách nào.
Ai gặp Reneedol cũng đều không có kết quả tốt.
Mạc do dự một chút, sau đó cố gắng giơ tay lên.
Quyển sách màu vàng xuất hiện trong tay cậu ta, tự lật ra.
Chỉ thấy một mặt dây chuyền nhỏ hình tròn bay ra, lơ lửng giữa không trung.
“Rod, đeo mặt dây chuyền này lên. Nó có thể dùng ánh sáng của nó che giấu hành tung của chúng ta.” Mạc nói.
Cố Thanh Sơn nhận lấy mặt dây chuyền, đặt vào lòng bàn tay cẩn thận xem xét.
Bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Thần khí Ánh Sáng, nguyên lực che chở.]
[Người đeo mặt dây chuyền này sẽ nhận được sức mạnh của ba loại nguyên lực Ánh Sáng.]
[Thứ nhất, Nguyên Lực Ánh Sáng: Người đeo mặt dây chuyền này, uy lực thuật pháp sẽ gia tăng gấp ba.]
[Thứ hai, Quang Ảnh Thủ Hộ: Người đeo mặt dây chuyền này, tổn thương chịu phải sẽ được ánh sáng hấp thu một nửa.]
[Thứ ba, Ánh Sáng Ẩn: Dùng tay nắm chặt mặt dây chuyền có thể tạo ra một khu vực giúp ẩn náu trong phạm vi trăm mét. Bên trong phạm vi này, ngài và bạn của ngài sẽ không bị bất kỳ thuật pháp nào tìm ra.]
[Chú ý, ba loại sức mạnh trên chỉ có tác dụng vào ban ngày.]
Cố Thanh Sơn bật thốt: “Quả nhiên là đồ tốt.”
Mạc gắng gượng nói: “Bây giờ đồ tốt trong thánh điện Ánh Sáng đều nằm trong tay của ta. Chúng ta phải tìm được nơi thích hợp để giấu đi, chờ sau khi thương thế của ta khỏi hẳn thì mới tính sau.”
“Ngươi nói đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thả ra thần niệm, cẩn thận quan sát biểu hiện của Mạc.
Chỉ thấy Mạc dường như không hề thương tâm, cũng không nhắc đến tên Reneedol.
Khoan đã...
Chẳng lẽ trước giờ Mạc bị Reneedol mê hoặc, cho nên mới đi cùng nàng ta?
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hoặc có thể nói...
Khi Reneedol xuất hiện, nàng ta ở trong nước.
Chẳng lẽ vào lúc đó, nàng đã mê hoặc Mạc, cho nên Mạc mới cứu nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận