Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1830. Khu Rừng Của Tinh Linh Và Người Khổng Lồ


Đánh dấu
Lạc Băng Ly bình luận: “Năm kiếm cùng xuất hiện, phối hợp với Thiên Quyết của ta, uy lực càng mạnh!”
Sơn Nữ mừng rỡ nói: “Công tử, chúc mừng kiếm thuật của ngài lại tiến thêm một bước.”
Triều Âm kiếm lại phát ra một âm thanh nghi ngờ.
Địa kiếm giải thích: “Triều Âm, hắn không phải chỉ đơn giản là điều khiển vạn kiếm, mà là mỗi một kiếm đều là toàn lực ứng phó, kiếm quyết mạnh đến cực hạn, có khả năng vượt xa cả cảnh giới kiếm tiên.”
Triều Âm kiếm vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng không mất bao lâu, nó lại ù lên một tiếng, tỏ vẻ vui sướng.
Địa kiếm nói: “Đúng, không nghĩ ra thì thôi đừng nghĩ nữa, ngươi chỉ cần làm theo là được.”
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, nói: “Cho tới hôm nay ta mới lĩnh ngộ đạo lý một kiếm phân tách, mà sư tổ ta - Tạ Cô Hồng – từ thời đại viễn cổ đã thấm nhuần đạo lý này, có thể nói là tuyệt thế nhân kiệt, thảo nào những thần tộc kia đều phải kiêng kỵ người.”
Tạ Cô Hồng có thể sử dụng bảy thanh kiếm cùng một lúc, mỗi một kiếm đều tràn đầy sức mạnh, chỉ cần nghĩ thôi là biết đáng sợ đến mức nào.
Thảo nào càng lên cao trong tu hành giới, người ta lại càng kiêng nể kiếm tu.
Nhớ tới những tu sĩ đồng lứa lừng lẫy của Tạ Cô Hồng, Cố Thanh Sơn không khỏi có hơi buồn bã.
Cũng may Thiên Địa song kiếm cuối cùng rơi vào tay mình, không phụ tâm huyết và cố gắng của các tu sĩ.
Lúc này, trên Giao diện Chiến Thần bỗng xuất hiện dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài lĩnh ngộ đến yêu cầu thấp nhất của “Kiếm Thuật Giết Địch”.]
[Hiện tại, đồng tiền “Kiếm Thuật Giết Địch” ẩn sâu dưới lòng đất đang từ từ thức tỉnh.]
[Sau khi ngài hoàn toàn nắm giữ một kiếm phân tách, ngài sẽ tiến vào cảnh giới triệt ngộ, chính thức bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thuật cực cổ.]
Cố Thanh Sơn đọc xong, cả người giống như vừa trút xuống một mớ gông xiềng, thở phào một cái.
Kiếm thuật đình trệ đã lâu nay tiến bộ một bước, điều này quả thực đáng mừng.
Càng đáng mừng hơn chính là kiếm thuật của mình đã đạt tới cảnh giới ngũ kiếm, tương lai sẽ phân hóa càng nhiều.
Lúc này, Kiếm Thuật Giết Địch bắt đầu thức tỉnh.
Thực sự chờ mong, không biết kiếm thuật của nhân tộc cực cổ đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Nghĩ tới đây, hứng thú đối với thành Dã Tính trước mặt của Cố Thanh Sơn đã giảm đi vài phần.
Sức hấp dẫn của vật bên ngoài làm sao bằng được kết quả trong lòng?
Hắn bay vút đến trên dòng nước, lần thứ hai đi ngược dòng, bay theo hướng gió bắc.
Dọc đường đi qua muôn hình vạn trạng lãnh thổ, thấy được thành Cương Thiết, phòng nhỏ Mai Lâm, vùng đất hoang dã, động rồng, pháo đài răng cưa.
Cố Thanh Sơn phát hiện, mỗi một khu vực đều sẽ có một thú pháp tắc khổng lồ che chở.
Nghĩ một cách kỹ lưỡng, điều này giống như các thế giới ở đời sau, từng thế giới đều có ý chí của riêng mình.
Khá là kỳ diệu.
Trải qua mấy ngày bôn ba.
Rốt cuộc hắn đã đi tới đích đến của chuyến đi này.
Khu rừng của tinh linh và người khổng lồ.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được mây đen trên thượng du dòng sông.
Càng tới gần khu rừng của yêu tinh và người khổng lồ, nước sông càng trở nên lạnh thấu xương. Sự lạnh lẽo này không kiêng nể gì thực lực Cố Thanh Sơn, trực tiếp tác dụng lên thân thể và linh hồn của hắn.
Thực sự là một dòng sông thần kỳ.
Tia chớp xẹt ngang phía chân trời.
Mưa giông tầm tã.
Sắc trời âm u.
Cố Thanh Sơn đứng trên nước sông, trong lòng có vài phần nghi hoặc.
Luôn cảm thấy khu rừng này đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn hơi cảnh giác, giảm tốc độ, từ từ bay qua.
Cuối cùng, hai chân của hắn đứng vững trên một tảng đá kiên cố.
Bốn phía lập tức trở nên tối tăm.
Hai dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng xuất hiện.
[Ngài đã rời khỏi phạm vi pháo đài răng cưa.]
[Hiện tại, ngài đã tiến vào phạm vi khu rừng của yêu tinh và người khổng lồ.]
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, bay ngược về phía sau.
Hắn lui ra khỏi phạm vi khu rừng của yêu tinh và người khổng lồ, trở lại dòng sông.
Sắc trời biến đổi.
Thế giới khôi phục lại vẻ sáng sủa.
Mặc dù có chút ảm đạm nhưng không hoàn toàn chìm vào tăm tối giống như trong khu rừng.
“Kỳ lạ, xem ra sự tăm tối này chỉ thuộc về riêng khu rừng.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, nhảy lên tảng đá bên bờ sông.
Thế giới lại tối đi lần nữa.
Cố Thanh Sơn tiện tay bấm một bí quyết, thử phóng thần niệm ra ngoài.
Trong hư không, các sức mạnh tạp nham lộn xộn từ bốn phía xông tới, một mớ hỗn độn.
Thần niệm Cố Thanh Sơn bị giới hạn trong phạm vi mấy chục thước, không thể phóng ra xa.
Dường như ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bắt đầu phán đoán, nhanh chóng cẩn thận.
Lấy Địa kiếm ra nắm trong tay, Cố Thanh Sơn bước từng bước vào trong khu rừng.
Trong rừng rậm càng thêm tối tăm, chỉ dựa vào mắt thường gần như không thể nhìn thấy thứ gì.
Thỉnh thoảng có sấm chớp chiếu sáng bầu trời, nhưng lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Cố Thanh Sơn thong thả đi về phía trước dưới cơn mưa tầm tã.
Đi không bao lâu, hắn chợt dừng bước.
Cách đó không xa, một người đàn ông gầy yếu nằm trong vũng máu, miệng không ngừng rên rỉ.
Gã mặc y phục dệt từ vỏ cây đã rách rưới, trên tay chân đều có xiềng xích, khuôn mặt tiều tụy.
Quan trọng nhất là, trên cánh tay gã có một dấu ấn.
Dấu ấn nô lệ.
Giống dấu ấn trên cánh tay Reneedol như đúc!
Nước mưa lớn bằng hạt đậu quất vào người gã, làm ướt từ trên xuống dưới.
Cố Thanh Sơn đi lên phía trước, buông Địa kiếm ra, xốc áo đối phương lên, kiểm tra vết thương.
Người nọ phát hiện có người tới, chật vật ngẩng đầu nói: “Cứu... Cứu ta.”
Cố Thanh Sơn dùng mọt thuật pháp chữa trị, nhẹ nhàng đặt trên vết thương của đối phương, nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Ánh mắt của hắn dừng lại trên chuỗi dây xích.
Chỉ thấy trên dây xích đầy ký hiệu đẹp đẽ, tản ra từng luồng sức mạnh pháp tắc giam cầm.
Có thể kết nối với pháp tắc cũng có một chỗ tốt, chính là mỗi khi gặp phải một đồ vật ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được sơ lược về công dụng của nó.
Người đàn ông này bị giam cầm tất cả sức mạnh.
Kỳ lạ, Reneedol cũng là nô lệ, sao khi được phát hiện lại không có xiềng xích trên người?
“Ưm...” Người nọ rên rỉ một tiếng, tinh thần tỉnh táo lên.
Một sức sống tỏa sáng trong cơ thể của gã, trị hết vết thương trên cơ thể.
Lúc này người đàn ông mới có sức lực trả lời câu hỏi của Cố Thanh Sơn.
“Ta là nô lệ bị tinh linh trong rừng bắt về, gần đây chiến tranh giữa tinh linh và người khổng lồ nổ ra, những nô lệ như chúng ta đều nhân lúc loạn lạc để trốn thoát.”
“Ngươi làm sao lại trở thành nô lệ của tinh linh?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta đến từ thượng du dòng sông số phận, là dân binh của đất nước Bạch Ngân...”
Cố Thanh Sơn đang nghe, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Cố Thanh Sơn không chút do dự chém một chém vào không trung.
Keng!
Một mũi tên bị đánh bay.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, che chắn người nọ đằng sau lưng.
“Là ai, ngay cả một người sắp chết mà cũng không chịu buông tha.” Lâm Thịnh lạnh nhạt nói.
Hai thân hình từ trong rừng cây đi tới.
Một nam một nữ.
Thân hình bọn họ thẳng tắp, mảnh khảnh hơn nhân loại.
Tóc màu vàng và màu đen, trong tay đều nắm trường cung.
Đây là tinh linh trong rừng.
Bọn họ là một chủng tộc với nền văn minh có trình độ tương đối cao, thường nhận được ban tặng của các loại pháp tắc, vừa cường đại vừa giàu có.
“Có vài phần thực lực, thảo nào dám cứu nô lệ bỏ trốn.” Nam tinh linh đánh giá Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn khoanh tay, giải thích: “Ta không có ý tranh giành người với các ngươi, nhưng bản thân người này bị thương nặng, ta chỉ muốn cứu hắn mà thôi.”
Tinh linh này có kỹ xảo ám sát khá thuần thục.
Ban nãy nhân lúc tiếng sấm nổ vang, bắn ra một mũi tên rất có lực sát thương.
Nữ tinh linh nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn: “Ngươi là ai? Ngươi đến từ đâu?”
“Ta là người của thung lũng thế giới.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ồ? Hãy... chứng minh thân phận của ngươi.” Nam tinh linh hơi kinh ngạc nói.
Cố Thanh Sơn giơ nhẹ mũi kiếm, trong hư không lập tức có sức mạnh vô hình rơi xuống, lượn lờ trên thân kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận