Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2909. Hai mặt của tiền xu



Một hòn đảo xa lạ.
Sát rìa hòn đào.
Cố Thanh Sơn đứng ở đó, đưa mắt nhìn ra xa.
Ngoài kia là sương mù dày đặc mịt mờ vô tận, không thể thấy rõ bất cứ vật gì.
Bỗng nhiên.
Có gió thổi tới.
Sương mù dày đặc tản ra.
Tranh thủ một khoảnh khắc ngắn ngủi này, Cố Thanh Sơn thấy cách đó không xa có một thân thể khổng lồ tỏa ra ánh sáng đang im hơi lặng tiếng bay đi.
Chỉ trong nháy mắt, sương mù hợp lại.
Quái vật biến mất.
Cố Thanh Sơn trầm tư vài hơi thở, thở dài một cái.
Hắn ngồi xuống trên tảng đá sát rìa hòn đảo, thả hai chân ra khoảng không bên ngoài.
“Đại nhân.”
Một giọng nữ từ sau lưng truyền đến.
“Vũ, chuyện gì vậy?’ Cố Thanh Sơn hỏi mà không quay đầu lại.
“Có người xin được vào đảo của chúng ta.” Giọng nói của Vũ để lộ vẻ căng thẳng.
Cố Thanh Sơn vẫn ngồi yên bất động, phía sau lại hiện lên bốn vầng sáng nhàn nhạt.
Địa, Thủy, Lửa, Phong.
Chiến thần Hỗn Độn.
Hắn nhìn khoảng không trước mắt một chút, mở miệng nói: “Không phải quái vật.”
Vũ tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Là một người bạn cũ, để hắn vào đi.”
“Vâng.” Vũ biến mất.
Một lát sau.
Người đàn ông có mào gà màu đỏ rực trên đầu, người toàn lông chim, đeo mắt kính xuất hiện.
Lão Gà.
“Đã quen chưa?”
Lão Gà đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, hỏi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Đảo vẫn luôn trôi bồng bềnh giữa sương mù, không thể nhìn thấy bất cứ vật gì, cũng không thể đi ra ngoài, ta thật sự không biết nên làm sao để quen với cuộc sống này.”
Lão Gà cười cười, nói: “Vùng đất Hỗn Độn chính là như vậy, sớm muộn gì rồi ngươi cũng sẽ quen thôi.”
“Chuyện gì làm phiền ngươi phải tự mình đi một chuyến như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta tới truyền lại cho ngươi vài lời.”
“Ai? Nói cái gì?”
“Là một ngươi khác thuộc về chúng sinh... Hắn thông qua tận thế của các thế giới để triệu hồi ta, bảo ta nói cho ngươi một việc.”
"Nói đi."
“Bí mật này cũng chỉ có thể ở nơi Vĩnh Diệt mới có thể thẳng mặt kể rõ, dù sao cuối cùng rồi tất cả bí mật đều sẽ trở về Vĩnh Diệt.”
Lão Gà cười cười, tiếp tục nói: “Hắn nói... Thời gian giống như một đồng tiền xu, nó có hình tròn, và hai mặt.”
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Trước mắt hắn, dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên:
[Xin chú ý.]
[Nhờ vào sức mạnh của đá ranh giới, ngài chia thánh hai thân phận là Tận Thế và Chúng Sinh.]
[Lúc này, ngài thuộc về chúng sinh đang đi đến một thời khắc nào đó trong quá khứ.]
[Hành động này của hắn đã khiến cho toàn bộ thời không xảy ra phản ứng dây chuyền, cho nên ngài phải tiến hành lựa chọn như sau:]
[Thứ nhất: Triệt để cắt đứt liên hệ với hắn, hình thành hai cá thể hoàn toàn độc lập, từ nay về sau đều tự mình chiến đấu, không bị đối phương quấy rầy, cũng không thể ảnh hưởng đến đối phương, bảo đảm hai người đều có thể lấy được tất cả các binh khí, áo giáp và bảo vật.”
[Thứ hai: Giữ liên lạc. Điều này sẽ thành lập nhân quả trong thời không, tất cả những việc làm của hắn sẽ ảnh hưởng đến ngài, việc làm của ngài cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn, nhưng cứ như vậy, hết thảy những gì hai người từng lấy được đều sẽ trở thành duy nhất, chỉ có thể cung cấp cho một trong hai người sử dụng.]
Cố Thanh Sơn nhanh chóng xem xong.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
“Keng...”
Chỉ thấy một đồng tiền xu bay lên rồi rơi xuống, bị Kệ Gia nắm trong tay.
“Thời gian giống như một đồng tiền xu... Đây là bí mật thâm ảo nhường bào, ta đoán ngươi cũng từng nghe người khác nói rồi... Ngươi đã hiểu chưa?” Lão Gà hỏi.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Ta cũng biết sơ sơ.”
“Ta nhớ người sử dụng sức mạnh hỗn độn, tạo thành hai vòng tròn khép kín, ngươi đoán một ngươi khác sẽ đi vào cái nào.”
“Cái thứ nhất.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sao không phải là cái thứ hai?”
“Cái thứ hai là thời khắc Lục Đạo Tranh Hùng, bên trong vòng tròn khép kín có Lục Đạo Luân Hồi, đương nhiên cũng có tà ma... Vốn là muốn tránh né tà ma. Tranh thủ thời gian, đương nhiên sẽ không chọn cái này.”
“Cho nên đi vào cái thứ nhất.”
“Đúng.”
Lão Gà gật đầu, thở dài nói: “Lợi hại.”
“Đây là chuyện rất dễ phỏng đoán.” Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
Lão Gà im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta đi trước, có tin tức gì sẽ lại tới tìm ngươi.”
"Chờ một chút."
"Chuyện gì?"
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Hòn đảo Vũ thuộc tận thế của các thế giới vẫn luôn trôi nổi như thế này hả?”
Lão Gà nói: “Ngươi nên thấy mừng vì điều này.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Vì sao?”
“Vùng đất Vĩnh Diệt... Lớn đến mức gần như vô tận, vùi lấp tất cả quá khứ, đương nhiên trong đó có những thứ cực kỳ kinh khủng, cũng có muôn hình vạn trạng tồn tại, càng có kẻ địch của ngươi và các kỷ nguyên... Mà hòn đảo Tận Thế này của các ngươi chỉ vừa mới sinh ra, chưa nhập vào Vĩnh Diệu, cho nên không gặp phải mấy thứ kia.”
Lão Gà đứng lên, phủi tay nói: “Cố gắng lên, tranh thủ thu được đầy đủ sức mạnh hỗn độn, khiến văn minh tận thế của các ngươi mạnh lên, cho đến khi...”
“Cho đến khi?” Cố Thanh Sơn gặng nói.
“Cho đến khi các ngươi có đủ thực lực để đối mặt với những kẻ đáng sợ kia.”
Lão Gà nói xong câu đó liền bay lên không trung, đẩy ra từng lớp sương mù dày đặc, ẩn mình vào hư không.
Cố Thanh Sơn đứng sát rìa hòn đảo, nhìn hắn ta hóa thành một đường sáng, rồi rơi xuống hư không sâu thẳm, cuối cùng chẳng biết đi đâu.
“Chậc... Bị coi thường rồi.” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Hắn nhìn vào hư không, lại suy nghĩ vài giây, sau đó mở miệng nói:
“Ta chọn phương thức thứ hai.”
Lập tức, dòng chữ nhỏ nhấp nháy hiện lên:
[Chú ý!]
[Ngài đã sinh ra liên hệ với một ngài khác, dựa vào sức mạnh của đá ranh giới, giữa hai người sẽ hình thành một đường nhân quả, các ngài sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.]
[Xin hãy lập tức bắt đầu lựa chọn trong những vật ngài có.]
[Ghi nhớ, thứ mà ngài chọn lấy thì hắn sẽ mất đi.]
Toàn bộ chữ nhỏ hiển thị hoàn tất, sau đó nhanh chóng tiêu tan.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Phải đảm bảo toàn bộ dòng thời gian không xảy ra vấn đề... Sợ rằng Thiên, Địa, Triều Âm và Sơn Nữ đều phải đi.”
Bốn thanh phi kiếm sau lưng hắn tức khắc ẩn vào hư không, chẳng biết đi đâu.
“Còn chiến giáp... Cả giáp Chân Cổ Ma Vương lẫn Huyền Thiên Y đều quá nổi bật, sợ rằng sẽ gây ra phiền phức, mình cần giữ lại.”
Cố Thanh Sơn vừa nói xong, phía sau tức khắc truyền đến âm thanh “vù vù” đầy nghi ngờ.
“Ừm, ngươi cũng ở lại.”
“Vù!”
...
Hết chương 2909.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2910
Bạn cần đăng nhập để bình luận