Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1531. Quỷ Dị


Đánh dấu
Trương Anh Hào giơ súng lên.
Diệp Phi Ly vung Vong Xuyên Ly Hồn Câu.
Quái vật xuất hiện trong nháy mắt liền bị giết chết.
Cố Thanh Sơn gõ bàn phím.
Quái vật bị giết chết lại được vận chuyển trở lại lần nữa.
Những quái vật vây xem sợ đến nỗi nhảy bật lên.
“Có thứ gì đó, nó đang muốn đồ sát chúng ta!” Một quái vật đầu heo gào to.
Tiếng gào thét này của nó khiến những quái vật khác nhao nhao chạy tứ tán.
Đột nhiên, một bàn tay lớn bắt được quái vật đầu heo, bóp mạnh một cái khiến nó chết ngay lập tức.
“Kẻ nào dám nói lung tung! Muốn chết!”
Giọng nói vang vọng trấn áp tất cả quái vật.
Mấy con quái vật đặc biệt cường đại đã phát hiện ra sự rối loạn ở đây nên đã tới.
Vượn Cự Ma vương, Lợi Trảo Hổ vương, Hắc Dực Kim Điêu vương.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho các ngươi khiếp đảm đến vậy!” Vượn Cự Ma vương cất giọng ồm ồm, nói.
Một quái vật thật cẩn thận tiến lên, kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Lợi Trảo Hổ vương nghe xong, cười lạnh một tiếng, nói: “Một đám ngu xuẩn, chuyện này mà cũng không hiểu à? Nhất định là một tên nhân loại có được sức mạnh siêu phàm tàng hình nào đó, trốn trong tối tìm cơ hội giết các ngươi thôi.”
Vượn Cự Ma vương suy tư chốc lát, nói: “Chúng ta đã chiến đấu với người của thế giới này nhiều năm rồi, cũng đã giết hơn nửa số người của bọn họ, ăn hết toàn bộ, xưa nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Xem ra có người sinh ra một loại năng lực siêu phàm nào đó mà chúng ta không biết.”
Nó khinh bỉ nói: “Nhưng cũng chỉ là một phàm nhân yếu ớt mà thôi, cho dù có được năng lực siêu phàm thì chẳng lẽ có thể đối phó với những quái vật tận thế chúng ta?”
Nó đột nhiên vươn tay, nắm lấy một thân cây bên cạnh.
“Xem, ẩn giấu ở trên cây này!”
Vượn Cự Ma vương quát to.
—— Lúc máy dịch chuyển loại nhỏ kích hoạt, ít nhiều gì cũng gây ra một ít dao động trong không khí nên mới bị nó phát hiện.
Vù ————
Trong nháy mắt Vượn Cự Ma vương nắm chặt thân cây, máy dịch chuyển đã phát động, mang theo nó rời khỏi đó.
Một bên khác.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Dạ Như Hi đã chuẩn bị từ lâu.
Ngay khoảnh khắc khi Vượn Cự Ma vương xuất hiện, bốn người đồng thời ra tay.
Một kiếm.
Một súng.
Một móc câu.
Một quyền.
Bốn người bọn họ tích trữ sức mạnh, dốc toàn lực vào một đòn này, Vượn Cự Ma vương không kịp nhìn rõ xung quanh đã bị phanh thây rồi.
Cố Thanh Sơn thu hồi kiếm, đi trở lại máy tính, nói: “Lần này, chúng nó sẽ thật sự hoảng sợ đây.”
Hắn đang định ấn xuống phím dịch chuyển, lại bị Diệp Phi Ly gọi lại:
“Thanh Sơn, chờ một chút!”
Cố Thanh Sơn nhìn về hắn ta.
Diệp Phi Ly đi đến, mang theo nụ cười quái dị, nói: “Nếu như anh muốn tạo ra hoảng sợ, tôi thật sự có rất nhiều kinh nghiệm.”
Trông hắn ta tựa như đang ôm ấp một niềm vui không tên.
“Cách gì?” Cố Thanh Sơn thu tay lại, hứng thú hỏi.
Diệp Phi Ly liếm môi một cái, trả lời: “Trước đó, lúc tôi và Trương Anh Hào ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn, bọn tôi phát hiện một cửa hàng búp bê.”
“Ừm, sau đó thì thế nào?”
“Anh chờ tôi một lát, xong ngay đây.”
Diệp Phi Ly hóa thành một vầng sáng đỏ tươi, từ cửa sổ viện nghiên cứu bay ra ngoài.
Qua mấy hơi thì thấy hắn ta trở về.
“Nhìn này.”
Diệp Phi Ly giơ đồ trong tay lên với ba người.
“Cái này có thể làm chúng nó hoảng sợ?” Dạ Như Hi nghi hoặc hỏi.
“Thiên tài!” Trương Anh Hào vỗ tay khen ngợi.
Diệp Phi Ly vứt đồ trong tay cho Cố Thanh Sơn.
“Được, chúng ta xem thử.”
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đặt vật kia lên máy dịch chuyển, nhấn nút.
Một bên khác.
Lợi Trảo Hổ vương, Hắc Dực Kim Điêu vương đang phát động rất nhiều quái vật tìm kiếm Vượn Cự Ma vương.
Những quái vật Ngũ Hành khác cũng dồn dập kéo tới.
“Biến mất? Ngay ở trước mắt các ngươi?” Một quái vật thân hình cao đến ba mươi mét hỏi.
“Đúng thế.” Lợi Trảo Hổ vương trả lời.
Bỗng nhiên, tất cả quái vật cúi đầu nhìn xuống đất.
Chỉ thấy một con khỉ đồ chơi ở trên mặt đất
Bọn quái vật ngây người.
Lẽ nào...
Trong lòng chúng nó dâng lên một ý nghĩ không tốt.
Hắc Dực Kim Điêu vương dùng mỏ nhọn khẽ chạm vào con búp bê bằng vải kia, cẩn thận từng chút hỏi: “Vượn Cự Ma vương, ngươi làm sao vậy?”
Con khỉ đồ chơi duy trì nụ cười, không nhúc nhích, không nói chuyện.
“Sao nó lại bé tí xíu thế này hả? Chẳng lẽ chết rồi? Có phải trúng pháp thuật đặc biệt gì rồi không?” Một quái vật gấu đen hỏi.
"Không, ta cảm thấy đây không phải nó, đây là một thứ giả mạo." Một quái vật vượn khác nói.
Bọn quái vật đang nói, chỉ thấy một viên gạch ở trên đất hơi rung chuyển.
Chớp mắt tiếp đó, quái vật vượn bên kia cũng không thấy đâu nữa.
Xung quanh yên tĩnh.
Hư không bỗng nhiên mở rộng ra.
Đột nhiên ——
Trên đất lại thêm một con khỉ đồ chơi mới.
Bọn quái vật thấy con khỉ đồ chơi này, một chữ cũng không nói ra được.
Lợi Trảo Hổ vương nói: “Có lẽ là nhằm vào bộ tộc Vượn Ma thôi—— "
Hư không hơi động.
Nó cũng không thấy đâu.
Đùng!
Một con hổ đồ chơi rơi trên mặt đất.
Tĩnh lặng.
Tuyệt đối tĩnh lặng.
“Thật là quỷ dị… Nhưng may là chúng ta không phải hiền lành gì.” Gấu đen lẩm bẩm nói.
Nó nhặt ba con thú đồ chơi lên, đặt ở trong bàn tay.
“Vừa vặn ta lại thông thạo pháp thuật giải trừ —— xem ra cũng chỉ có ta ra tay mới có thể giúp chúng nó trở lại nguyên dạng.”
Gấu đen dùng móng vuốt quẹt lên ba con thú đồ chơi bằng vải mấy cái, miệng lẩm bẩm.
"Giải!" Nó quát to.
Một luồng sáng thuật pháp màu đen rơi xuống ba con thú đồ chơi kia.
Ba con thú đồ chơi không có bất kỳ thay đổi hay động tĩnh gì.
—— Gấu đen quả thật biết một chút thuật pháp giải trừ cực kỳ lợi hại.
Nhưng ba con này là thú bông thật.
Gấu Đen thấy thế thì hơi cuống lên, dùng ngón tay chọc chọc vào con khỉ đồ chơi, quát lên lần nữa: "Giải!"
Vẫn không có phản ứng.
Hơn nữa, bởi nó quá nôn nóng mà không cẩn thận xé con khỉ đồ chơi ra một lỗ lớn.
Gấu đen vội vã thu ngón tay lại.
—— Nhưng sức của nó thì một con thú đồ chơi sao chống đỡ được?
Ngón tay nhẹ nhàng rời khỏi, con khỉ đồ chơi đã bị xé nát.
Gấu đen cứng ngắc.
Tất cả quái vật đều cứng ngắc.
Quái vật cao ba mươi mét kia đột nhiên nói: “Ngươi giết nó! Ngươi giết Vượn Cự Ma vương!”
“Không!” Gấu đen vội vàng cãi lại: “Ta không giết nó!”
Nó ngồi xổm trên mặt đất, phóng ra từng luồng thuật pháp chữa trị mà nó nhớ.
"Vượn Cự Ma vương! Ngươi mau tỉnh lại!"
Cả người Gấu đen đổ đầy mồ hôi lạnh, giọng điệu khẩn cầu kêu gọi.
Con thú đồ chơi chẳng hề nhúc nhích.
Nó đã bị xé nát, tất nhiên sẽ không có động tĩnh gì.
Quái vật cao ba mươi mét không tha thứ, nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, vừa nãy ngón tay ngươi kéo ra một cái, Vượn Cự Ma vương liền bị như thế!”
Đang lúc nói chuyện, gợn sóng quen thuộc kia lại xuất hiện.
Bạch!
Gấu đen cũng đã biến mất.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Đùng!
Một con gấu đen đồ chơi rơi trên mặt đất, cùng con cọp và con khỉ đổ chơi khác nằm cùng nhau.
Thế giới lại lần nữa trở nên yên lặng.
Quái vật cao ba mươi mét kia kêu lên: “Tiên sư nó, quá đáng sợ rồi… ta phải rời khỏi đây.”
Nó bước nhanh bỏ đi.
Đám quái vật nhìn ba con thú đồ chơi trên đất.
Đây chính là ba vị vương giả đó.
Mịa nó.
Sao ta vẫn còn ở lại nơi này?
"Trốn —— ah —— "
Rốt cuộc, có quái vật thét lên một tiếng.
Ngay lập tức, tất cả quái vật đều bỏ chạy tứ tán!
Tất cả chúng nó đều rời khỏi quảng trường này, chạy thục mạng về bốn phương tám hướng.

Một con búp bê vải ngồi trên ghế.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình với một nụ cười không đổi.
Xung quanh cô, một giọng nói cố tình bị bóp méo vang lên:
"Hỡi toàn bộ nhân loại, các ngươi có khỏe không."
"Ta rất buồn khi loài người các ngươi ngay cả tận thế như vậy cũng không đối phó nổi."
"Để ta nói lén cho các ngươi biết, trên thực tế, chính các ngươi mới là tận thế của đám quái vật kia, chúng nó sẽ bị giết ở trước mặt các ngươi."
"Kế đây, các ngươi hãy xem quá trình phản công ngu ngốc."
“Mong các ngươi sẽ nắm giữ nó nhanh chóng, bởi vì—— "
“Nam phút sau, cuộc phản công của con người chống lại ngày tận thế sẽ bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận