Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2553. Trò chuyện với nhau (1)


Đánh dấu

Theo tiếng nói chuyện của bọn họ, Tử Thần mặc hắc bào xuất hiện trên màn hình.
Đám người lập tức cùng niệm lời cầu nguyện trước Tử Thần.
—— Tử Thần xuất hiện trong video giám sát, chứng minh nàng cũng không bài xích chuyện làm nhân chứng cho sự kiện lần này.
Thậm chí nàng cũng đang chú ý mọi chuyện phát triển thế nào.
Ngay sau đó, vị Địa Thần trong truyền thuyết kia xuất hiện.
Toàn bộ sự kiện y như lời mà người trong cuộc nói, vẫn luôn phát triển tiếp.
Cuối cùng.
Địa Thần nhẹ nhàng nhấc người kia lên, người kia lập tức khỏi hẳn trong nháy mắt.
Qủa thật chính là kỳ tích!
Không.
Đây không phải kỳ tích, đây là thần tích!
"Xem ra tôi cũng phầu cầu nguyện Địa Thần phù hộ, như thế thì một khi đang vật lộn với lưu manh, sẽ có thêm một cái mạng." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bành!
Cửa mở tung ra.
Một nhân viên cảnh sát sững sờ ngơ ngác đi tới.
—— Người này chính là cảnh viên phụ trách liên lạc với người đàn ông bị đụng kia, ghi chép sự kiện.
"Anh bị sao thế hả?" Cảnh sát trưởng cau mày mà hỏi.
"Tôi... Tín ngưỡng Địa Thần rồi..." Nhân viên cảnh sát như nói mê sảng mà đáp lại.
Tất cả mọi người nhìn qua ông ta.
Nhân viên cảnh sát kia mở túi tiền ra cho mọi người xem.
Chỉ thấy bên trong rỗng tuếch.
"Chậc chậc, Địa Thần cầm hết tiền của anh rồi!" Có người cảm thán mà nói.
Cảnh viên kia lắc đầu nói: "Đây là tôi cam tâm tình nguyện hiến cho Địa Thần, anh phải biết, vị thần linh tôn quý này chữa khỏi cho tôi... Tôi..."
Anh ta bỗng nhiên quay người đi ào ra bên ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, vội vàng quát vào điện thoại: "Bà xã, không được phép ngủ, chờ anh trở lại."
—— Nhân viên cảnh sát này chạy đi.
Đám người mang biểu cảm không hiểu hồi lâu.
Đúng vậy, mọi người quen biết mấy chục năm, ít nhiều cũng biết chuyện của nhân viên cảnh sát này một chút.
Hắn có chút bệnh vặt vẫn không chữa khỏi được.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ Địa Thần lợi hại như vậy sao?
Đúng, Địa Thần vốn cai quản thân thể.
Tâm tư của mọi người lập tức lung lay.
Một chút bệnh vặt trên thân thể, muốn trị cũng trị không hết, có đôi khi chỉ có thể dùng chút thuốc ——
Nếu như Địa Thần có thể giúp đỡ, ai không vui mừng kia chứ?
Cảnh sát trưởng vung tay lên: "Tốt, tín ngưỡng vị thần linh nào là tự do của các anh, nhưng bây giờ là thời gian làm việc —— Ai trực ca đêm thì ở lại, những người khác đi về đi."
"Vâng, thưa sếp!" Đám người cùng kêu lên.
Bọn họ đi ra khỏi phòng xử lý của cảnh sát trưởng, mỗi người về nhà người đó.
Nhưng chuyện liên quan tới Địa Thần bắt đầu âm thầm lan truyền khắp bốn phương tám hướng.
Trong văn phòng.
Cảnh sát trưởng chờ chung quanh an tĩnh lại, rồi mới lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong ngăn kéo.
Trên ảnh là một cô bé đang chơi nhảy dây.
Trên gương mặt cô bé là nụ cười thật xán lạn.
Cảnh sát trưởng vuốt ve tấm ảnh, nhìn chăm chú vào đó thật lâu, cuối cùng ôm lấy tấm hình mà quỳ xuống trên mặt đất.
"Địa Thần vĩ đại."
"Xin giúp con gái con tỉnh lại từ hôn mê."
"Con nguyện dâng lên tất cả mọi thứ của mình, bất kể là linh hồn, máu thịt, hay là bất kỳ thứ gì khác, chỉ cần con bé có thể tỉnh lại lần nữa."
"Van xin ngài."
"Con sẽ vĩnh sinh phụng dưỡng ngài."
Ông ta quỳ trên mặt đất, cứ thì thào như thế một lần lại một lần.
Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Cảnh sát trưởng dần ngừng niệm tụng.
Ông ta rất nghiêm túc ma suy nghĩ một hồi, sau đó mở ví tiền ra, đem tất cả tiền lấy ra hết, đặt chung cùng với tấm ảnh chụp, tiếp tục cầu nguyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
—— Vẫn không có bất kỳ thần tích gì phát sinh.
Cảnh sát trưởng lâm vào trầm mặc lần nữa.
Thần linh không hưởng ứng lời kêu gọi của mình.
Đây là vì cái gì?
Dựa theo câu nói mà thần linh kia đã nói, mình cũng đã phù hợp yêu cầu kia mà!
Cảnh sát trưởng cứ suy nghĩ tới lui một lần, rốt cuộc giật mình.
Ông ta nhét điếu thước trên bàn vào giỏ rác, nói khẽ: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con sẽ rèn luyện thân thể, về sau không tiếp tục hút thuốc lá nữa."
"Còn nữa, con sẽ kiên quyết càn quét hết thảy ma túy trong khu mình quản lý."
Một giây sau.
Đinh linh linh ——
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, đã cắt ngang lời nói của ông ta.
Cảnh sát trưởng đành để tấm ảnh chụp và tiền lên bàn, cầm điện thoại lên.
"... Là tôi đây."
"Cái gì? Con bé đã tỉnh lại!"
"Tôi lập tức đến ngay! ! !"
Cảnh sát trưởng để điện thoại xuống, nắm chìa khóa xe lên, ông ta như điên cuồng mà lao thẳng ra bên ngoài.
Trên bàn.
Cô bé trong tấm ảnh vẫn đang cười hết sức xán lạn.
Mà chồng tiền bên cạnh lại đột nhiên biến mất không thấy.
...
"Ngươi không thể sử dụng thần chức Vĩnh Diệt." Thâm Tuyết nói.
"Vì sao chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Thâm Tuyết kiên nhẫn giải thích: "Bình thường mà nói, cho dù là thần linh bị giết chết, cũng có được cơ hội gửi hồn vào người sống lần nữa, dù chì trở thành một phàm nhân rất có thiên phú, nhưng chí ít có thể tiếp tục tồn tại."
"Mà Vĩnh Diệt là trở quy với hỗn độn."
"Nếu như ngươi sử dụng thần chức Vĩnh Diệt, như vậy thần linh đều sẽ triệt để diệt vong —— ngươi sẽ trở thành kẻ thù của tất cả thần linh."
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng gõ cái bàn, biểu cảm thả lỏng mà nói: "Vậy thì quên đi, kỳ thật làm Địa Thần, giữa ta và ngươi thật ra có thể hình thành một mối quan hệ tốt đẹp."
"Chiến tranh sẽ mang đến cho ta sức mạnh vô tận, nếu ngươi không ủng hộ tiến hành chiến tranh, hiện tại ta nên giết chết ngươi." Thâm Tuyết như cười mà không phải cười, nói.
Trên người nàng dâng lên một luồng khí lạnh rợn người, cứ như làn gió tuyết.
Nét mặt của Cố Thanh Sơn không thay đổi, khẽ nhấm một hớp rượu, hắn chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng ta thuộc về trận doanh nào?"
"Ngươi đã nói, ngươi cũng không khát vọng thế giới này phát sinh chiến tranh —— ngươi là một phe cánh với đám Thần Sinh Mệnh các nàng." Thâm Tuyết nói.
"Không, ta sẽ đi làm chuyện của chính ta, không dính dáng gì đến những thần linh kia cả." Cố Thanh Sơn nói.
"Dưới trào lưu của thời đại, không có người nào có thể may mắn thoát khỏi, ngươi lại lấy tự tin gì mà nói là mình có thể không đếm xỉa đến?" Thâm Tuyết cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận