Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1926. Đứng Đầu Tất Cả


Đánh dấu
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chuyển động, nhìn vào hư không.
Một hàng chữ đom đóm xuất hiện:
[Hình thức Song Ảnh thành lập. Bởi vì thời không giữa ngài và một thiên sứ Đoạn Tội khác quá dài, xin kiên nhẫn chờ đợi.]
Cố Thanh Sơn truyền âm cho Xích Hộc: “Chỗ của cô còn bảo thạch không?”
Xích Hộc khẩn trương đáp: “Ta không có bảo thạch, phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lại đảo qua mật thất.
Đại Ca không có bảo thạch, Xích Hộc cũng không có, Tiểu Tịch thì bị khống chế không thể động đậy, còn hắn thì cũng không có.
Lần này nguy rồi.
Âm thanh kia vang lên lần nữa:
“Các ngươi có muốn mạng sống không?”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, vui mừng nói: “Đương nhiên rồi, ngươi vốn phải nên hợp tác với chúng ta.”
Âm thanh kia lên tiếng: “Ngươi và cô gái bên cạnh ngươi hãy từ bỏ thân phận Lục Đạo, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội sống sót, vì ta mà phục vụ.”
Âm thanh kia chậm rãi cao lên, dùng giọng điệu trang nghiêm mà nói: “Vạn vật và chúng sinh trên thế gian đều tương liên với ta. Huyết nhục, lông tóc, thức ăn, ánh nắng, lộ trình trải qua, thậm chí vị trí mai táng sau khi chết đều do pháp tắc của ta ban tặng, cũng là cơ thể của ta biến thành. Ta khuyên các ngươi đừng cho rằng mình may mắn, vì ta chính là toàn bộ thế giới này.”
Theo lời của nó, bóng tối xung quanh mật thất lập tức biến mất hoàn toàn, từng thánh điện to lớn đột nhiên mọc lên từ mặt đất, bầu trời tỏa sáng, những bông hoa mọc ra trên mặt đất, những con bướm đang bay múa, đồng cỏ xanh tươi, dãy núi phía xa được phác họa giống như một hàng lông mày, không có màu sắc hòa cùng một thể với trời xanh, chẳng khác nào tiên cảnh.
Đám người Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng được hiển thị trong bóng tối, nhất thời đều bị chấn động.
“Đại Ca, trong thời kỳ toàn thịnh của anh có làm được như vậy không?” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.
Đại Ca truyền âm lại: “Đừng để bị lừa, chỉ là ảo ảnh mà thôi, nhưng tôi có thể làm được.”
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Nếu không phải anh trầm mê nữ sắc, chỉ sợ thế giới bây giờ sẽ là một cảnh tượng khác.
Âm thanh kia tiếp tục: “Các ngươi chỉ có thể trở thành con dân của ta, khi đó ta mới yên tâm để các ngươi tiếp tục tồn tại giữa thế gian này.”
“Chúng ta từ bỏ thân phận Lục Đạo, ngươi có thể tiếp nhận chúng ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, động tác phải nhanh một chút, mở cửa, sau đó ta sẽ ban thân phận mới cho các ngươi.” Âm thanh kia nói.
Cố Thanh Sơn bật cười: “Lời còn chưa nói xong, tại sao lại bắt chúng ta mở cửa?”
“Ta không nhìn thấy các ngươi còn có biện pháp nào có thể sống tiếp.” Âm thanh kia lên tiếng.
Tạch tạch tạch tạch...
Vách tường bắt đầu rạn nứt.
Tất cả cảnh đẹp bên ngoài đều biến mất. Xúc tu với những con mắt đen dựng thẳng quấn quanh bên ngoài mật thất bắt đầu dùng sức.
“Khoan đã.” Cố Thanh Sơn kêu một tiếng.
“Chuyện gì?” Âm thanh kia hỏi.
“Thật ra ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Nhưng âm thanh đè ép bên ngoài mật thất vẫn tiếp tục vang lên, không chút giảm xuống.
Âm thanh kia trêu tức: “Sinh linh vô cùng nhỏ bé kia, ngươi không hiểu sao, có kéo dài thời gian trước mặt ta cũng chẳng có ý nghĩa. Ta là tất cả, là chúa tể chân thật nhất của vạn sự vạn vật. Tất cả tư tưởng và linh hồn của chúng sinh đều từ ta mà ra, vì thế phải khuất phục ta.”
Oành.
Vách tường bắt đầu sụp đổ.
Cánh cửa thần thánh khóc hu hu: “Cơ thể của ta bắt đầu sụp đổ rồi. Vốn cho rằng có thể ra chơi, ai biết phải bồi cả cái mạng.”
Cố Thanh Sơn quát: “Cố chống đỡ thêm một lát!”
Xúc tu ép chặt vào vách tường mật thất, tiếp tục phá hủy.
Rất nhiều xúc tu nhỏ màu đen luồn vào vết nứt trên vách tường, dung hợp làm một thể, đột nhiên đâm vào lưng Tiểu Tịch.
Hai mắt Tiểu Tịch lóe lên, hóa thành bóng tối, nhìn thẳng vào mọi người, nhếch miệng nói: “Nhìn đi, ta đã chinh phục một linh hồn. Nàng vốn là một bộ phận của ta. Bây giờ nàng ta sẽ một lần nữa...”
Còn chưa nói xong, kiếm đã giơ lên.
Một kiếm này vượt qua không gian, đâm thẳng vào Tiểu Tịch.
“Sơn Nữ, cắt!” Cố Thanh Sơn chợt quát lên.
Trường kiếm vù vù, ngay sau đó...
“A a a a a!” Tiểu Tịch phát ra tiếng thét điên cuồng.
Trên người cô dâng lên một luồng sương mù màu đen, hóa thành xúc tu, chật vật thối lui khỏi mật thất.
Âm thanh kia cũng phát ra tiếng rú thẹn quá hóa giận, xuyên qua bóng đêm gào lên:
“Vô dụng thôi. Mật thất đã hoàn toàn vỡ vụn. Đám côn trùng hèn mọn các ngươi sẽ không còn chỗ để né tránh vận mệnh.”
Đại Ca vọt lên, tiếp được Tiểu Tịch, sau đó lật Quyển Sách Vận Mệnh, đọc một tờ chú ngữ nào đó.
Một vầng sáng vàng bao phủ Tiểu Tịch lại.
“Cô ấy không sao, nhưng cần phải nghỉ ngơi.” Đại Ca nói.
“Chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?” Xích Hộc cắn môi hỏi.
“Chiến đấu đi.” Cố Thanh Sơn cầm Lục Sơn Thần kiếm, nói.
Xích Hộc gật đầu, lấy lưỡi hái ngọn lửa màu đen ra, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng chiến đấu.
“Đây là lần đầu tiên ta ra ngoài, ta không thể chết.” Cánh cửa thần thánh phát ra tiếng kêu rên.
Oành.
Mặt tường không ngừng chấn động, mắt thấy sắp ngã xuống.
Đúng lúc này...
Cố Thanh Sơn hình như có cảm giác, bỗng nhiên đưa tay chộp vào hư không.
Một tấm thẻ bài xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy bên trên thẻ bài vẽ hình một chiếc nhẫn phỉ thúy tản ra ánh sáng màu xanh vô tận, nhìn ưu nhã và tôn quý vô cùng, khiến cho lòng người dâng lên một cảm giác an toàn khi được bảo vệ.
Hàng chữ đom đón điên cuồng thay đổi trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Xin chú ý, bây giờ ngài đã có thể rút một tấm thẻ bài cộng hưởng với thiên sứ Đoạn Tội.]
[Ngài đã hoàn thành lần rút bài.]
[Ngài đã nhận được một tấm thẻ bài đặc biệt: Chiếc nhẫn vua Kinh Cức.]
[Đây là chiếc nhẫn truyền thừa hoàng vị vương quốc Kinh Cức, bao gồm tất cả tài phú của vương quốc Kinh Cức.]
[Chú ý: Bên trong nhẫn chứa đựng tài sản của chín trăm triệu thế giới, cùng với một rương rất lớn chứa thức uống năng lượng của Kẻ diệt thế Diệp Phi Ly.]
[Ngài có thể mở chiếc nhẫn, sử dụng tất cả đồ vật bên trong.]
[Đặc biệt nhấn mạnh:]
[Đối với Kinh Cức mà nói, tài phú chỉ là bụi đất của thế gian.]
Cố Thanh Sơn không chút chậm trễ, bắt đầu rút thẻ bài.
Bành.
Thẻ bài biến mất, chiếc nhẫn kia xuất hiện trong tay hắn.
Hắn đeo chiếc nhẫn vào, tùy tiện chọn một thế giới, tâm niệm vừa động.
Oành!!!
Mật thất lung lay sắp đổ trong nháy mắt đã chất đầy bảo thạch đủ màu sắc, bao phủ xung quanh bốn người.
Chớp mắt tiếp theo.
Toàn bộ mật thất một lần nữa quay lại trạng thái không chút tổn hại.
Ngay cả một khe hở cũng không có.
Cánh cửa thần thánh gào thét:
“Ai ôi, ta tiêu rồi sao?
“Ta tiêu!”
“Ta tiêu! ! ! ! ! ! ! ! !"
Ào ào!
Bảo thạch không ngừng biến mất, dung nhập vào trong vách tường, cung cấp sức mạnh cho cánh cửa thần thánh.
Cố Thanh Sơn ló đầu ra từ trong đống bảo thạch, sau đó là Đại Ca và Xích Hộc.
Cố Thanh Sơn vội vàng đặt ngang Tiểu Tịch lên bảo thạch.
Xích Hộc kinh ngạc hỏi: “Rod, ngươi tìm đâu ra nhiều bảo thạch như thế?”
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn Đại Ca, nói: “Đây là bảo tàng của chúa tể Ánh Sáng. Mạc sợ dùng phung phí nên để nhờ ở chỗ của ta.”
“Không sai, những thứ này đều là của ta.” Đại Ca vỗ ngực nói.
“Thì ra là thế!” Xích Hộc giật mình.
Lúc này, Cố Thanh Sơn quay sang nhìn ánh mắt hỏi thăm của Đại Ca, âm thầm truyền âm: “Là Laura, cô bé đã nghĩ cách đưa tài nguyên từ vương quốc Kinh Cức đến.”
“Như vậy thì tốt quá rồi.” Đại Ca mừng rỡ nói.
Bên ngoài truyền đến tiếng gào thét, phẫn nộ.
Toàn bộ mật thất không ngừng run rẩy, vết rạn một lần nữa trải rộng.
Hiển nhiên, đối phương đã gia tăng cường độ phá hủy.
Từng tầng bảo thạch nhanh chóng giảm xuống, toàn bộ hòa tan vào trong vách tường.
Cuối cùng, bảo thạch chỉ còn lại một lớp mỏng trải rộng trên mặt đất, chuẩn bị hết sạch.
“Sinh mệnh sâu kiến kia, các ngươi trốn trong phòng tưởng rằng có thể bình yên vô sự sao?” Âm thanh kia ù ù vang lên.
Toàn bộ bảo thạch trên mặt đất đã biến mất.
Cánh cửa thần thánh bối rối nói: “Nó đánh ta đau quá. Các ngươi nhất định phải bỏ thêm bảo thạch. Nếu không, phiền phức sẽ rất lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận