Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1552. Đuổi Kịp!


Đánh dấu
Một ảo ảnh của cánh cửa bằng đồng xuất hiện sau lưng cô, từ từ mở ra.
Bỗng nhiên...
Một tiếng sáo chẳng biết từ đâu vang lên.
Chỉ thấy vầng sáng từ trên trời giáng xuống đột nhiên chệch hướng, biến mất khỏi thân thể Dạ Như Hi, quay ngược lại bay về sườn núi phía xa.
Ở trên sườn núi, một con thú một sừng trắng như tuyết xuất hiện.
Một chàng trai cưỡi trên lưng nó, đang nhẹ nhàng thổi sáo.
Nguyện lực nghìn tỷ năm rơi vào trên người chàng trai, hóa thành nguyên mẫu của từng bảo vật cơ bản ban đầu, xoay tròn liên tục xung quanh người hắn.
Cảnh tượng này kỳ dị đến nỗi khiến tất cả mọi người không thể nào dời mắt đi nổi.
Chàng trai nọ vẫn thổi sáo réo rắt, từ từ đi về phía chiến trường.
Trong hư không trước mắt hắn, dòng chữ nhỏ phát sáng nhanh chóng xuất hiện:
[Xin chú ý, Ma Vương sẽ nương nhờ vào ngài, giáng lâm xuống thế giới này.]
Hãy để thời gian quay ngược.
Cố Thanh Sơn bị Phức Tự nữ sĩ hung hăng đẩy một cái, rơi vào dòng sông thời gian, bay đi về phía con đường lúc trước hắn tới đây.
Trong hư không, gió lạnh lất phất, dòng sông yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ có hắn giống như một vệt sáng vội vã phi hành, toàn lực xuyên qua thời gian nghìn tỷ năm.
Nhanh.
Nhanh hơn chút nữa!
Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm lo lắng.
Tại thời điểm hắn và Phức Tự nữ sĩ rời đi, thời gian vẫn đang không ngừng trôi về phía trước.
Không biết kết quả cuối cùng của cuộc chiến Đăng Thần là gì.
Càng không biết hư ảnh Hỗn Loạn kia có đang ẩn náu trong bóng tối để theo dõi diễn biến cuộc chiến hay không.
Theo lý mà nói, hư ảnh này nhất định sẽ chờ đợi ở thế giới Tháp Cao.
Đợi Dạ Như Hi được mang về thế giới Tháp Cao, sau đó kích hoạt nguyện lực mà Trật Tự Ma Vương thu được trong suốt nghìn tỷ năm qua.
Đây là hình ảnh mà người nọ thấy được trong dòng sông lịch sử.
Đây cũng là kế hoạch cuối cùng của trận doanh Hỗn Loạn.
Nếu như mình không tới kịp thời điểm kia, tất cả sẽ trở thành hiện thực giống như trong kế hoạch của ông ta.
Cố Thanh Sơn thở dài, trở tay rút thẻ bài ra.
Theo động tác của hắn, trên Giao diện Chiến Thần hiện ra dòng chữ nhỏ.
[Thẻ bài đặc thù: Chủ thể phụ thuộc của Ma Vương giáng lâm.]
[Nói rõ: Phức Tự nữ sĩ sử dụng nhiều hồn khí cấp mộng cảnh, làm cho Trật Tự Ma Vương biến đổi.]
[Thú một sừng là cấu kiện chính của Trật Tự Ma Vương, cây sáo là quy tắc dẫn dắt nguyện lực sau khi sửa đổi.]
[Khi ngài ngồi trên thú một sừng và thổi sáo, nguyện lực của Ma Vương sẽ lập tức tập trung trên người ngài.]
[Bởi vì trong quá trình sửa đổi đã xuất hiện một ít sai lầm, cho nên Ma Vương giáng lâm lần này sẽ kéo dài bảy giây.]
Cố Thanh Sơn nhìn những dòng chữ này, không khỏi nhớ lại lời Phức Tự nữ sĩ đã từng nói:
“Đây đúng là một trong những binh khí cường đại nhất mà chúng ta sáng tạo ra... Chúng ta đã tính thử rồi, nếu như để Trật Tự Ma Vương trải qua nghìn tỷ năm, thu thập được toàn bộ nguyện lực của những người gia tải trong khoảng thời gian này, tối đa cũng chỉ có thể khiến tồn tại như “Ma Vương” giáng lâm mười giây mà thôi.”
Mười giây nay đã biến thành bảy giây.
Thời gian ngắn như vậy, còn kịp xoay chuyển tình thế cuộc chiến sao?
Trong lòng Cố Thanh Sơn không chắc chắn lắm.
Toàn lực ứng phó, vắt óc suy tính, dùng hết mọi biện pháp để trở về nghìn tỷ năm, cuối cùng đổi lấy tấm thẻ này.
Đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng sinh.
Nếu không, một khi Hỗn Loạn được như ý, chư giới sẽ bị hủy diệt triệt để.
Cố Thanh Sơn nắm chặt thẻ bài, nhìn về phía trước.
Con đường phía trước mênh mông mờ mịt, không thấy đâu là điểm cuối cùng.
Thời gian nghìn tỷ năm quá dài, không biết mình có thể đuổi kịp hay không.
Tiếc là Trật Tự Ma Vương không còn nữa, mình không thể kích hoạt ba đồng tiền, đẩy nhanh tốc độ xuyên không.
Lỡ như không kịp...
Cố Thanh Sơn lắc đầu, không muốn suy nghĩ đến hậu quả kia.
Trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nữ.
“Thanh Sơn.”
Cố Thanh Sơn chợt ngẩng đầu.
“Tuyết Nhi? Em ở đâu?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Anh không cần tìm em, em đang ngủ say ở trong tương lai, không thể đi tới trước mặt anh, nhưng em có thể giúp anh một chút.”
Hai vệt sáng xuất hiện bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Một vệt ngưng tụ thành Tô Tuyết Nhi.
Một vệt khác ngưng tụ thành một cô bé xa lạ.
Chỉ dùng từ “mỹ lệ” để hình dung về cô bé này là không đủ.
Cô bé giống như một tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm đã trải qua vô vàn lần thiết kế và điều chỉnh chuẩn xác đến mức tận cùng, ngay vào lúc đầu sinh mệnh đã được tính toán theo phương thức tiến hóa tối ưu, cuối cùng tạo ra một con người phù hợp nhất với tiêu chuẩn của vẻ đẹp và tự nhiên.
Cô bé giống như là nột kho báu vô thượng do thiên nhiên dưỡng thành.
Cô bé và Tô Tuyết Nhi đưa tay đặt lên vai Cố Thanh Sơn, cố sức đẩy.
“Các hạ, đi nhanh đi, chúng tôi chỉ có thể làm những việc này.” Cô bé xa lạ nói.
“Cố lên, Thanh Sơn, anh nhất định có thể làm được!” Tô Tuyết Nhi lớn tiếng nói.
Hai người hóa thành vệt sáng, biến mất khỏi dòng sông thời gian.
Tốc độ của Cố Thanh Sơn bỗng nhiên tăng nhanh.
Gió gào thét bên tai.
Tay áo bay loạn.
Dòng sông thời giang loang loáng như từng mảnh sáng bay vọt về phía sau lưng.
Giữa ánh sáng và bóng tối vô biên ấy, trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.
Hắn lấy ra một cái mai rùa dùng để bói, tiện tay xem một quẻ.
Sau khi nhận được truyền thừa văn minh tu hành của các thế giới, thuật bói toán của hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, một quẻ bói đã xuất hiện trước mắt hắn.
“Sông ngập quá đầu, hung, không tránh khỏi.”
Tim hắn chìm vào đáy cốc.
Nghìn tỷ năm quá dài, mình vẫn không thể nào đuổi kịp.
Bỗng nhiên, trong hư không có một giọng nói vang lên.
“Ta gặp được ngươi rồi. Ngươi muốn trở về thời điểm đó, sợ rằng không còn kịp nữa rồi.”
Thi thể khổng lồ.
Đây là giọng nói của thi thể khổng lồ.
“Sao ngươi tìm được ta?” Cố Thanh Sơn vui mừng nói.
Âm thanh của thi thể khổng lồ vang vọng bên tai hắn:
‘Trật Tự và Hỗn Loạn xuyên qua xuyên lại trong dòng sông lịch sử, chỉ vì giành được sức mạnh để giải quyết dứt khoát vào đúng thời khắc quyết định.”
“Cuộc tranh đấu giữa bọn họ quyết định vận mệnh của vạn vật chúng sinh.”
“Các loại pháp tắc bên trong cánh cửa thế giới chịu ảnh hưởng từ điều này, bắt đầu dao động kịch liệt, ta làm sao có thể không chú ý tới?”
“Mà ngươi lại xen lẫn trong đó, đương nhiên ta sẽ phát hiện ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thời gian cấp bách, xin tới giúp ta một tay! Ta phải đi kịp tới thời khắc ấy!”
Thi thể khổng lồ thở dài nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta xuất hiện. Ngươi phải dẹp yên tất cả các dao động nhanh một chút, bằng không sự dao động kịch liệt trong cánh cửa thế giới sẽ mang đến vài kẻ nhòm ngó nhìn trộm, thực sự quá nguy hiểm.”
Giọng nói vừa dứt.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy có người đẩy mạnh phía sau lưng.
Tốc độ của hắn nhanh hơn!
“Rất cảm tạ, lần sau sẽ mời ngươi uống rượu!” Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
Vèo...
Hắn giống như một vệt sáng, chớp mắt một cái đã không nhìn thấy hình bóng đâu nữa.
Trong hư không vang lên tiếng thi thể khổng lồ thở dài.
“Không ngờ, ngay cả ta cũng bị cuốn vào chuyện này... Đáng tiếc, thân thể của ta đã bị ăn mòn, sức mạnh đã quá mức suy yếu...”
Âm thanh của nó dần dần thấp xuống, cuối cùng không thể nghe thấy gì nữa.
...
Cố Thanh Sơn cấp tốc phi hành.
Hắn không cách nào nhìn thấy hết thảy cảnh sắc xung quanh, tất cả đều hóa thành những đường cong mơ hồ quay nhanh quanh thân hắn.
Một khắc nào đó.
Rốt cuộc...
Phía trước sáng tỏ thông suốt, cho thấy một cảnh tượng rõ ràng.
Hắn đã thấy Đại Ca bị đánh bay, thấy Dạ Như Hi bất lực khóc rống.
Một khắc cuối cùng!
Theo pháp tắc thời gian, đây hẳn là thời điểm lúc hắn trở về nghìn tỷ năm trước!
Rốt cuộc cũng kịp!
Cố Thanh Sơn không chút do dự, ngay lập tức tiến vào thời khắc này.
Hắn đáp xuống sườn núi, đồng thời thẻ bài kia cũng được kích hoạt.
Bộp!
Một con thú một sừng cõng hắn.
Cây sáo hiện ra trong tay hắn.
Không thể trì hoãn một giây nào, phải lập tức dẫn nguyện lực tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận