Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1717. Cứu, Giết


Đánh dấu
"Bởi vì hắn ta phải hiểu rõ ràng mọi chuyện của Rod, biết được những tình huống mới nhất của Rod. Như vậy, sau khi chiếm lấy cơ thể của Rod mới sẽ không bị người quen xung quanh nhìn ra điều lạ thường." Cố Thanh Sơn đáp.
Lạc Băng Ly suy nghĩ rồi lại hỏi: "Đúng là như vậy, cho nên ngươi định ra tay?"
Khuôn mặt Cố Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, hắn nói: "Điều ta quen thuộc nhất là dựa vào tin tức tình báo để làm việc, mà đám ác quỷ lại quá mức cẩn thận, khi hành động không để lộ ra sơ hở nào. Có lẽ ta có thể giết chết bọn họ, thế nhưng muốn lấy được tình báo trên người bọn họ thì thật sự là rất khó khăn. Cho tới tận ngày hôm nay, ta vẫn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới khi tìm được sơ hở của bọn họ."
"Cơ hội mà ngươi vẫn chờ đợi là đây sao?"
Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: "Cơ hội khó gặp."
Lạc Băng Ly không nói thêm gì nữa, từ trên Thiên kiếm truyền ra tiếng kiếm vang.
Điều này có nghĩa là nàng ta đã sẵn sàng để sử dụng Loạn Lưu.
Cố Thanh Sơn lập tức hành động.
Hắn rút Triều Âm, Địa, Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, cắm liên tục vào cái xác ác quỷ, đóng đinh nó trên mặt đất. Sau đó hắn lại lấy trận bàn ra, bố trí rất nhiều pháp trận giam cầm.
Sau khi mọi thứ đều đã sẵn sàng, hắn giơ Thiên Kiếm lên...
Sử dụng Loạn Lưu!
[Loạn Lưu: Khi Thiên kiếm chém trúng một tồn tại nào đó, ngài có thể để trạng thái của tồn tại này thay đổi tới thời điểm bất kỳ nào mà ngài muốn.]
Một kiếm xẹt qua, cơ thể khổng lồ của quái vật nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một người đàn ông.
Người này chầm chậm tỉnh lại, mở mắt ra, thế nhưng chỉ thấy bùn đất mà thôi.
Tất cả lực lượng đều bị mấy chục pháp trận ngăn cấm hết, không thể sử dụng, cũng không thể thăm dò tình hình xung quanh.
Rồi hắn ta bỗng nhiên hét lên thảm thiết: "A a a a a a a!"
Mặt của hắn ta úp sấp lên mặt đất, bị ba thanh kiếm đóng đinh lại, không thể di chuyển chút nào cả, lại còn phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng.
Vào lúc này, Cố Thanh Sơn lấy một quyển sách bìa đen ra, một tay cầm sách, một tay đặt lên đầu người kia, rồi nói nhanh:
"Vạn vật sinh diệt chỉ trong chớp mắt, với lực lượng Đoạn Tội của ta, sự khổ sở của các ngươi chắc chắn sẽ được cứu vớt..."
"Thánh Ngôn Thuật - Tịnh."
Phừng!
Từ trên người của người kia bay lên một luồng sáng âm u, ngay sau đó tan biến thành mây khói.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, hét: "Sơn Nữ, Đoạn Pháp!"
"Rõ!"
Sơn Nữ trả lời, cả thanh Lục Giới Thần Sơn kiếm bùng nổ ra một luồng ánh kiếm sắc bén.
Bùm bùm!
Từng tầng sáng âm u liên tiếp sáng lên, rồi sau đó lại biến mất rất nhanh.
Có tất cả khoảng bảy, tám vầng sáng thuật pháp bị phá hủy!
Cố Thanh Sơn cất quyển sách bìa đen đi, cầm Thiên kiếm đã ngủ say đâm nhẹ vào trái tim người kia.
Ánh mắt của người kia trợn to lên.
"Ngươi... là ai..." Hắn ta phun máu, biểu cảm trên mặt đều là vẻ khó hiểu.
Rõ ràng là ngươi hồi sinh ta, tại sao lại còn muốn giết ta ngay lập tức?
Ngươi là ai?
Tại sao lại không cho ta nhìn mặt của ngươi?
Cố Thanh Sơn cảm nhận được đối phương sắp chết, lúc này mới vươn tay ra, đặt lên đỉnh đầu người này.
Sưu Hồn Thuật - bắt đầu!
Từng bức tranh lộn xộn liên tiếp xuất hiện trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Tất cả ký ức của nam tu sĩ thế giới Ác Quỷ này đều bị Cố Thanh Sơn hấp thu hết.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Tên kia ngất đi, dần dần trở thành một cái xác.
Sau khi Cố Thanh Sơn sưu hồn xong, cũng không định bỏ qua tên này mà truyền âm với mấy thanh kiếm: "Sơn Nữ, Triều Âm, các ngươi bảo vệ cơ thể của ta!"
Hai thanh kiếm bay ra khỏi cái tên kia, một trước một sau bảo vệ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống, mỗi tay sử dụng một thuật pháp.
Bí Pháp - Phong Thi Chuyển Âm!
Bí Pháp - Hồn Quy Khứ Lai!
Hai loại pháp thuật này nhất định phải được kích hoạt cùng lúc, không thể sơ sảy.
Sau khi sử dụng xong hai pháp thuật thì cơ thể của hắn cứng lại.
Hô hấp của hắn đã mất, nhiệt độ cơ thể dần dần giảm xuống, linh lực tập trung hết tại đan điền, nhịp tim ngừng lại.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn không tự chủ mà mở mắt ra.
Linh hồn của hắn bay ra khỏi thân xác, lơ lửng ở trên cao.
"Giết."
Hắn phun ra một chữ.
Địa kiếm chém ra, làm cho cơ thể tên ác quỷ dưới đất biến mất.
Ở nơi đó chỉ còn lại một hư ảnh linh hồn.
Linh hồn này còn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Cố Thanh Sơn đã tóm lấy Địa kiếm, chém mạnh tới.
Linh hồn cũng bị Địa kiếm chém chết.
Vào lúc này, Cố Thanh Sơn cũng là một linh hồn, cũng có thể thấy một điểm linh quang do đối phương để lại đang dần dần chìm vào trong hư không.
Hình thái cuối cùng của linh hồn đó là linh quang, nó sẽ trở về hỗn độn!
Cố Thanh Sơn nắm chặt nắm tay, quát: "Tới!"
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện một nhóm chữ nhỏ:
[Bởi vì ngài được chư giới trong quá khứ chúc phúc, cũng đã từng cống hiến cho hỗn độn lực lượng của hàng trăm triệu vong hồn, hỗn độn đã xuất hiện trước mặt ngài.]
Bão táp hư ảo vô tận xuất hiện xung quanh người hắn, một dòng chảy màu vàng kim từ trên trời rơi xuống, bao quanh người Cố Thanh Sơn.
Hỗn độn!
Cố Thanh Sơn cũng không để ý tới tình cảnh hùng vĩ này mà híp mắt lại, quan sát một cách cẩn thận.
Ngay sau đó, hắn lại thấy được điểm linh quang lúc nãy!
Hắn nắm chặt lấy Địa kiếm, nói nhanh: "Địa kiếm, đừng để nó còn sót lại chút gì cả!"
"Được!" Địa kiếm trả lời.
Rồi một luồng sáng lạnh xuất hiện.
Địa quyết!
Khi điểm linh quang bị chém trúng đã biến thành bột phấn, biến mất hoàn toàn trong hỗn độn.
Địa quyết có thể giết chết mọi tồn tại, thế nhưng con người sau khi chết sẽ biến thành linh hồn, sau khi linh hồn bị giết sẽ biến thành linh quang. Đây chính là ba tầng quy tắc diệt vong của hỗn độn, Địa kiếm cũng không thể bỏ qua ba tầng quy tắc này mà xóa sạch mọi thứ được.
Cho nên Cố Thanh Sơn phải hóa thành linh hồn, liên tục giết người kia ba lần mới có thể giết chết gã hoàn toàn.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn mới cảm thấy yên tâm.
Hắn rơi xuống, trở về cơ thể của chính mình.
Mở mắt ra.
Mọi thứ đều bình thường.
"Công tử, thành công rồi à?" Sơn Nữ hỏi với giọng quan tâm.
"Ừ, ban đầu người này đã bị ôn dịch ăn mòn, hiện tại bị ta hồi sinh, lại giết ba lần, tất cả mọi dấu vết đều bị xóa đi, không còn vấn đề gì nữa cả." Cố Thanh Sơn nói.
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Bóng đêm rất u ám, hiện tại chính là thời điểm tối nhất trong một ngày.
Còn một lát nữa mới tới bình minh.
"Đi thôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đi đâu?" Sơn Nữ hỏi.
"Khi ta sưu hồn thì cũng đã tìm được căn cứ của bọn họ, hiện tại chúng ta đi tới đó, quan sát tên ác quỷ định đổi linh hồn với ta." Cố Thanh Sơn nói một cách thản nhiên.
Mấy thanh kiếm cũng bay vào trong thức hải của hắn.
Cơ thể Cố Thanh Sơn dần dần thay đổi, biến thành một con Mèo quýt.
Mèo quýt phân biệt phương hướng rồi đi vào trong đồng hoang với tốc độ rất nhanh.
Từ trên không nhìn xuống thì có thể thấy cơ thể của nó giống như là một bóng ma vậy, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm vô tận.
...
Trong một khu rừng.
Mèo quýt ngồi trên một cành cây cổ thụ, nhìn về phía hồ nước xa xa.
Nơi này cách trấn Ramon rất xa, trong một dãy núi biên giới của công quốc.
Vượt qua dãy núi này, sẽ tới lãnh thổ một công quốc khác.
Mèo quýt không nhìn nữa, nhắm mắt lại, yên lặng mà chờ đợi.
Dựa theo ký ức của ác quỷ kia, nơi này thật sự là quá vắng vẻ, chỉ là một nơi ở tạm thời, lại thêm việc người của thế giới này tin tưởng ác quỷ, cho nên đám ác quỷ cũng không canh phòng nghiêm ngặt lắm.
Thứ mà bọn họ tự tin nhất, chính là khả năng giữ bí mật của chính mình.
Ngay cả cái tên ác quỷ bị lây nhiễm dịch bệnh kia, sau khi hồi sinh lại thì trên cơ thể đã lập tức xuất hiện rất nhiều pháp thuật phòng ngự rồi.
Khoảng ba mươi phút sau...
Mèo quýt mở to mắt ra, nhìn về phía mặt hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận