Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 241: Giết người


Chương 241: Giết người
Tô phu nhân nghiêm nghị nói: “Con đang nói gì vậy! Thế nào là bán con gái chứ? Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!”

“Tốt cho con?”

“Đương nhiên.” Vì kích động nên âm điệu của Tô phu nhân cũng hơi thay đổi: “Cha con sắp tiếp nhận quản lý Tô phủ, con thân là quý tộc được chú ý nhất, vậy thì gả cho con cháu quý tộc có tiền đồ nhất Cửu phủ có gì là không tốt?”

Tô Tuyết Nhi chống đối gay gắt: “Ngay cả chuyện mình muốn làm cũng không làm được, có gì tốt chứ?”

Tô phu nhân bắt đầu tức giận, lớn tiếng nói: “Con nghĩ kỹ đi, trong lịch sử có mấy quý tộc nổi tiếng có thể tùy ý lựa chọn con cháu dòng chính của cả Cửu phủ như con không, con còn không hài lòng sao? Đến lúc đó, nhà họ Tô chúng ta sẽ trở thành một trong những tộc quyền thế nhất Cửu phủ!”

“Không, mẹ, mẹ tẩu hỏa nhập ma rồi. Những quyền thế này đều là hư ảo, không đáng tin đâu.” Tô Tuyết Nhi lắc đầu, tiếp tục nói: “Ba mẹ chỉ biết tính toán người khác chứ chẳng hề có tài năng thật sự gì, tu hành của bản thân lại càng kém cỏi, cho nên ông nội mới luôn do dự không biết rốt cuộc có nên để cho ba mẹ kế thừa chức gia chủ này hay không.”

Tô phu nhân lại cười đắc ý: “Đáng tiếc dòng chính Tô phủ của chúng ta chỉ có độc đinh là ba con, ông cụ cho dù có muốn đổi gia phả tìm người khác kế thừa thì cũng không còn kịp nữa rồi.”

Tô Tuyết Nhi gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy. Thôi được rồi, con phải đi thăm ông nội một chút.”

Tô Tuyết Nhi không để ý đến lời gọi của Tô phu nhân, trực tiếp rời khỏi võ đài huấn luyện. Cô băng qua sân sộng, đi ngang qua đám người rộn ràng nhốn nháo và đại sảnh của vũ hội, trên đường đi không hề để ý đến mấy lời chào hỏi của đám đàn ông.

“Chị, chị đi đâu vậy?”

Một chàng trai đi đến, chụp lấy cổ tay cô.

Tô Tuyết Nhi nhìn sang, là Tô Văn, công tử thuộc dòng thứ hai của nhà họ Tô.

“Tôi đi thăm ông nội, ngoài ra trong những trường hợp thế này, hành động của cậu không thích hợp lắm thì phải?” Tô Tuyết Nhi cau mày nói.

Tô Văn vội vàng buông tay ra, cười xin lỗi nói: “Thực ra do chị mãi không xuất hiện khiến mấy người bạn này của tôi chờ đợi lâu quá rồi.”

Gã ta chỉ chỗ nào đó sau lưng, chỉ thấy vài công tử quý tộc đang đứng.

“Cùng tôi đi gặp mọi người chút đi, dù sao tất cả mọi người cũng đều đến vì chị đấy.”

“Không được, tôi còn có việc.” Tô Tuyết Nhi xoay người rời đi.

“Chị đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chị gái à.” Hai tay Tô Văn vẫn đút vào túi quần, ung dung nói: “Nếu chị bỏ đi, thì những cô gái mà chị đã cứu tế kia sẽ bị tôi ném vào chỗ nào đó đấy.”

Tô Tuyết Nhi dừng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn em trai của mình.

Tô Văn quay đầu khẽ mỉm cười gật đầu với mấy người kia, tỏ ý sắp giải quyết xong rồi.

“Chị, đi theo tôi đi.” Tô Văn lùi hai bước ra sau.

Tô Tuyết Nhi im lặng, không hề động đậy.

Tô Văn hơi thiếu kiên nhẫn, quay người nói: “Giống như mấy lần trước, chỉ cần trò chuyện rồi nhảy với họ mấy bản là được, chị còn do dự gì nữa?”

Tô Tuyết Nhi vẫn không động đậy.

Bỗng nhiên, cô đưa tay lên sờ đầu của mình, giống như đang mô phỏng lại hình ảnh của một khoảnh khắc nào đó, từng có người nào đó nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Kỳ lạ, mẹ tôi cũng vậy, mà cậu cũng vậy.” Tô Tuyết Nhi đột nhiên nói. Cô không ngừng lắc đầu giống như đang phủ nhận gì đó: “Chẳng lẽ tôi cứu tế người nghèo thì các người cảm thấy có thể dựa vào đó khống chế tôi? Chúng ta không phải người thân sao?”

Tô Văn bật cười, vẫy tay ra sau lưng, lập tức có một tùy tùng bước lên.

“Thiếu gia.”

“Ừm, chuyện này là do cậu phát hiện, giờ cậu dẫn người đi, đưa mấy cô gái đó đến cái chỗ tốt đẹp kia một chút.” Sau đó, gã ta quay đầu nhìn Tô Tuyết Nhi: “Cho đến khi đại tiểu thư của chúng ta bằng lòng đi gặp bạn tôi mới thôi.”

Tô Tuyết Nhi sững sờ nói: “Em trai, vì sao cậu cứ muốn ép tôi?”

“Không, là chị ép tôi làm vậy.” Tô Văn cầm chắc thắng lợi trong tay, cười đắc ý dặn dò thuộc hạ: “Đi đi, lập tức làm ngay đi.”

Tùy tùng lên tiếng, lập tức định đi.

“Bùm!”

Đột nhiên, một âm thanh giòn giã vang lên, máu tươi văng trên sàn nhà màu trắng tinh khiến người ta thấy mà giật mình. Bao nhiêu năm nay, đại sảnh phủ đệ nhà họ Tô tôn quý chưa bao giờ bị dính vết bẩn, hôm nay lại bị thấm đỏ máu tươi. Trên ngực tên tùy tùng bị lủng một lỗ thật lớn, hắn ta ngã ra đất, không còn hơi thở.

Hiện trường vũ hội vang lên những tiếng thét ồn ào.

Tô Tuyết Nhi thu tay lại, im lặng chảy nước mắt.

“Tại sao các người cứ muốn ép tôi?” Cô lặp lại thêm một lần.

Tô Văn sững sờ tại chỗ, gã ta chưa từng thấy chị gái động thủ, cũng chưa từng thấy chị gái mình giết bất kỳ một sinh vật sống nào. Vậy mà bây giờ, cô đã giết một người ngay trước mặt mọi người.

Tô Tuyết Nhi đưa hai tay lên bụm mặt mình, im lặng khóc một lúc. Khi những tiếng thút thít của cô ngừng lại, gương mặt xinh đẹp một lần nữa lộ ra, thì vẻ bi thương trên đó đã hoàn toàn biến mất.

"Tôi vừa giết người rồi, cũng không ngại giết thêm đâu. "" Tô Tuyết Nhi thản nhiên nói.

Tô Văn không kìm nổi lùi lại một bước.

Tô Tuyết Nhi nghiêng đầu qua nhìn gã ta: "Em trai, hình như cậu quên mất tôi là chức nghiệp giả Phong Linh bậc thứ tư rồi thì phải? Mấy người dựa vào gì mà cho rằng, tôi sẽ tùy ý các người muốn làm gì thì làm? Dựa vào quan hệ huyết thống, cảm thấy tôi sẽ không xuống tay với các người ư? Nếu thật sư có quan hệ huyết thống, sao mấy người đối xử với tôi như vậy? ""

Toàn bộ hội trường đều yên tĩnh. Mọi người đều quay sang đây, nhìn về phía Tô Tuyết Nhi và xác chết trên mặt đất.

"Chị... Chị là đại tiểu thư của nhà họ Tô, lại giết người trước mặt mọi người... "" Sắc mặt của Tô Văn đã sớm thay đổi, người trước mặt đây thật sự là cô chị hiền lành dễ bị lợi dụng trong ấn tượng của gã sao? Gã lui ra sau vài bước, hai chân không ngừng run rẩy.

"Tôi là đại tiểu thư nhà họ Tô, có người uy hiếp ngay trước mặt mà tôi còn không ra tay mới là mất mặt. "" Tô Tuyết Nhi tiếp tục nói, hình như cả người cô đã rơi vào một trạng thái nào đó rất kỳ lạ.

"Vì sao mấy người lại có ảo tưởng rằng tôi dễ bắt nạt chứ? Vì thành tích học tập của tôi luôn tốt? Hay là tôi vẫn thường cứu giúp dân nghèo? Hoặc là bình thường ngoài việc tu hành tôi chưa làm gì khác? "" Cô buông ra vô số câu chất vấn, vừa nói vừa đi về phía Tô Văn.

Hàm răng của Tô Văn va vào nhau lập cập, vội vã lui về sau vài bước. Chân gã vấp một cái, ngã nhào ra đất nhưng gã chẳng để tâm, dùng cả hai tay hai chân bò nhanh ra đằng sau.

"Làm gì vậy? "" Một giọng nam ôn hòa vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người đứng đầu chi trưởng của nhà họ Tô xuất hiện, cũng là ba của Tô Tuyết Nhi - Tô Văn Thắng.

"Tuyết Nhi, đã có chuyện gì vậy? Sao con lại giết người trước mặt mọi người! "" Ông ta quát lớn, không hề có vẻ gì là hoảng hốt.

Tô Tuyết Nhi nhìn ba mình, nghiêm túc đáp: "Vì hắn ta chỉ là một gã tùy tùng nhỏ nhoi cũng dám uy hiếp con, yêu cầu con làm theo ý của hắn ta. ""
Bạn cần đăng nhập để bình luận