Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2708. Tái chiến! (2)



Bất cứ một thuật pháp nào cũng không thể ngăn cản đường bay của ánh kiếm.
Mắt thấy nó sắp sửa hội tụ ở phía chân trời, hóa thành một ánh kiếm sáng rực hoàn chỉnh.
“Tạm biệt, đừng nhớ ta.”
Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên từ trong ánh kiếm.
Sau một cái chớp mắt.
Ánh kiếm lóe sáng, phá tan vách ngăn thế giới, biến mất trong nháy mắt.
Nói thì chậm nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt ánh kiếm đã phá tan bầu trời mà đi.
“Khốn nạn...”
Trên cột Thanh Đồng, danh sách chiến tranh phát ra tiếng gào thét đầy căm phẫn.
Hắn ta nhìn quanh bốn phía, gầm nhẹ: “Hủy diệt thế giới này trước, hắn sẽ mất đi tư cách...”
Lời còn chưa nói xong.
Cột Thanh Đồng bỗng nhiên chấn động một cái.
Bầu trời tách ra, để lộ cảnh tượng bên ngoài thế giới.
Kèm theo đó là từng tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chỉ thấy mũi kiếm kia đang ở trên không trung, liên tục chém vào cột Thanh Đồng.
Giọng nói du dương của Cố Thanh Sơn vang lên.
“Định Giới, sao Vạn Vật Diệt của ngươi không chém đứt cây cột này vậy?”
Âm thanh của kiếm vang lên sau đó: “Ngươi chém thêm vài lần, ta cảm thấy vẫn còn hy vọng.”
“Được!” Cố Thanh Sơn nói.
Tiếng chém liên tục vang lên.
Cột Thanh Đồng bắt đầu lay động kịch liệt.
Chủ Nhân Danh Sách Chiến Tranh không chịu được nữa, mang theo cả cột Thanh Đồng phóng lên không trung.
“Thằng hề, ngươi chỉ biết chạy trốn...”
Hắn toàn lực đuổi theo.
Mũi kiếm kia cảm thấy không ổn, lập tức dừng công kích, bay đi nhanh như điện chớp.
Chúa tể Thanh Đồng và Cố Thanh Sơn người chạy người đuổi, nhanh chóng rời khỏi thế giới người vượn.
Thế giới người vượn trở nên yên tĩnh.
(*) Từ gốc là跑轰,một chiến thuật trong bóng rổ, có đặc điểm chủ yếu là tốc độ cao và luân chuyển nhịp nhàng, đẩy nhanh tốc độ chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ và hi sinh một phần năng lực tấn công phòng thủ của một nửa sân.)
Thế giới văn minh người vượn.
Vũ đứng giữa đám người vượn đông đúc, nét ưu sầu trên mặt không tài nào xua tan.
“Thần... là vì an nguy của thế giới chúng ta, mới dẫn kẻ kia rời đi.”
Vũ nhẹ giọng nói.
Giọng nói của nàng bỗng nhiên cất cao, hóa thành một tiếng rống giận:
“Nực cười, vì sao chúng ta lại yếu ớt như vậy.
Đám người vượn ít khi nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của nàng, ai nấy đều giật mình sợ hãi.
"Vũ..."
Một giọng nói vang lên.
Vũ chợt nghiêng người, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cha mình.
Nàng lập tức tỉnh táo trở lại, nhẹ giọng nói: “Cha, không sao, con chỉ cảm thấy ấm ức mà thôi.”
“Thần quá mạnh mẽ, chúng ta không thể nào sánh ngang, con tội gì phải như vậy.” Lão tộc trưởng khuyên răn.
Vũ lắc đầu nói: “Không phải, nếu thần thua, chúng ta sẽ bị hủy diệt toàn bộ.”
Nàng đột nhiên lo lắng, thân hình lóe lên, rời khỏi doanh trại của người vượn.
Băng qua thảo nguyên bát ngát, bò lên núi cao hiểm trở, Vũ đứng trên đỉnh núi, toàn thân tỏa ra khí tức Vĩnh Diệt.
Nàng quỳ xuống dưới vòm trời, thấp giọng thì thầm: “Con là Vũ, sứ giả Vĩnh Diệt, hôm nay thần của con chiến đấu với tà ma, mà con lại không đủ sức tham dự... Con phải làm sao? Xin hãy chỉ dẫn cho con.”
Nàng quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, nhắm chặt hai mắt, chân thành chờ đợi.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Trong không trung có một giọt mưa màu vàng nhự nhàng rơi xuống, trúng vào giữa trán của nàng.
Ý chí Hỗn Độn quyên qua giới hạn thời không, trực tiếp tiến hành kết nối với nàng.
Vũ mở mắt, đứng lên.
“Thì ra là thế, văn minh của chúng ta phải trở nên cực mạnh mới có thể giúp thần chiến thắng đối phương.”
Nàng nhìn đất đai mênh mông, nhìn rừng núi, đồng bằng, sông suối.
Một vầng sáng màu vàng hiện lên quanh thân nàng.
Nàng là tận thế của các thế giới Hỗn Độn đích thân chọn lựa, có tư cách được Hỗn Độn chỉ dẫn.
“Yếu tố cơ bản của Hỗn Độn... là như thế này...”
Vũ nhẹ giọng nói.
Nàng đứng trên tảng đá trên đỉnh núi, gió thổi mái tóc dài bay lất phất.
“Phong...”
Vũ phun ra một chữ, đưa tay ra, chạm vào không trung.
“Lấy sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, giúp ta tăng cường thực lực.”
Khí tức Vĩnh Diệt từ trên tay nàng bay lên, bắt lấy ngọn gió vụt qua không trung, hóa thành một đường sáng màu đen rồi rơi vào trong tay nàng.
Là một thẻ bài màu xanh, bề mặt trống không, tỏa ra một trận gió nhẹ.
Vũ cầm thẻ bài, chậm rãi đi xuống núi.
Nàng vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.
Một khắc nào đó, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay đè xuống đất thì thầm:
“Lấy sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, lệnh địa hiển hóa, giúp ta tăng cường thực lực.”
Khí tức Vĩnh Diệt từ tay nàng bay lên, nhập vào trong lòng đất rồi lại nhanh chóng hóa thành một đường sáng màu vàng, rơi vào trong tay nàng.
Là một thẻ bài màu vàng, bên trên mà mặt đất mênh mông bát ngát.
Vũ cất xong hai thẻ bài, tiếp tục đi xuống sườn núi.
Nàng đi tới bên bờ một dòng suối nhỏ, do dự một chút, sau đó bước xuống đi vào giữa dòng suối.
“Lấy sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, lệnh thủy hiển hóa, giúp ta tăng cường thực lực.”
Vũ thì thầm.
Khí tức Vĩnh Diệt từ trên người nàng phát ra, hóa thành một làn sương mù nhàn nhạt, rơi xuống dòng suối.
Qua giây lát.
Thẻ bài màu xanh bay lên, Vũ tiếp được.
Trên thẻ bài là một dòng suối chảy chầm chậm từ trên xuống dưới.
Vũ gật đầu, thì thầm: “Còn thiếu một thẻ bài.”
Nàng băng qua dòng suối nhỏ, xuyên qua núi rừng.
Đi một hồi, Vũ liền tùy ý thu thập cành khô và lá cây.
Đến lúc cảm thấy đã nhặt đủ, nàng lập tức dừng lại, xếp toàn bộ cành lá cây khô thành một đống.
“Đốt.”
Vũ quát nhẹ một tiếng.
Một ngọn lửa từ đống cành lá cây khô bốc lên.
Ánh lửa chiếu sáng trên má nàng.
Nàng nhẹ giọng thì thầm: “Lấy sức mạnh Vĩnh Diệt của ta, lệnh hỏa hiển hóa, giúp ta tăng cường thực lực.”
Khí tức Vĩnh Diệt từ trên tay nàng bay lên, bắt đầu thiêu đốt thành ngọn lửa.
Hóa thành một vầng sáng màu đỏ thẫm rồi rơi vào trong tay nàng.
Là một thẻ bài màu đỏ, bề mặt có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Đến lúc này, trong tay Vũ đã có tổng cộng bốn thẻ bài.
Nàng đưa bốn thẻ bài Địa, Thủy, Hỏa, Phong ra trước mặt, chỉ thấy đủ các loại ánh sáng màu xanh, vàng thẫm, xanh đậm, đỏ thẫm bay lên tận trời.
Những ánh sáng này dung hợp vào một chỗ, hóa thành một vòng tròn ánh sáng xoay tròn liên tục.
“Đây là sự ra đời của chúng sinh và vạn vật sao?”
Vũ nở nụ cười.
Nàng đang muốn đưa tay chạm vào vòng sáng kia, đột nhiên nhớ tới gì đó, nghi ngờ nói:
“Nhưng điều ta quan tâm hiện tại không phải là sự phát triển của văn minh mà là thần của ta... Ta muốn biết làm sao để khiến Vĩnh Diệt lớn mạnh thêm một bậc, để hắn và ta đều có thể trở nên mạnh hơn nữa.”
Đợi một hơi thở.
Bốn lá bài trong tay nàng đột nhiên lật một cái, đổi thành mặt trái hướng lên trên.
Bốn luồng ánh sáng tức khắc biến mất.
Hết chương 2708.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2709
Bạn cần đăng nhập để bình luận