Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1890. Ba Chị Em Vận Mệnh


Đánh dấu
Reneedol suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Quả thực như vậy.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nhưng các ngươi nhìn đi, trong tất cả các bức bích họa đều không thể nhìn thấy kẻ địch của các thần linh, điều này có liên quan đến chuyện các bức họa đều bị ai đó tận lực xóa đi.”
Mạc, Reneedol, Xích Hộc xốc lại tinh thần, cẩn thần xem xét lại mấy bức họa.
“Đúng là như vậy.” Mạc nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thế nhưng, là ai đã làm những chuyện này? Vì sao hắn muốn xóa đi hình ảnh kẻ địch của thần linh?” Xích Hộc không nhịn được, hỏi.
Reneedok bình tĩnh nói: “Nói không chừng chỉ là trùng hợp, dù sao chúng ta cũng chỉ thấy được hình vẽ của một đoạn đường hầm này. Toàn bộ đường hầm thực sự rất dài, sâu không thấy đáy, biết đâu ở chỗ khác sẽ cho thấy kẻ địch của thần linh rốt cuộc là ai.”
Cố Thanh Sơn quả quyết nói: “Giờ chúng ta tìm một lối rẽ, tiếp tục đi thêm một đoạn... Như vậy sẽ giúp chúng ta chứng thực chuyện này.”
Mạc hít một hơi thật sâu, nói: “Được, đi thôi, ta cũng muốn biết rốt cuộc kẻ địch của thần linh là tồn tại như thế nào.”
“Nếu đã phải chọn một lối rẽ, vậy chúng ta chọn đường này đi.” Reneedol chỉ vào một ngã ba đối diện đường hầm.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đường ray vẫn chạy dài theo lối rẽ kia, đi sâu vào đường hầm.
Đó là xe lửa yêu thuật của yêu tinh.
Nếu là nơi thông với xe lửa thì hẳn cũng đã từng được yêu tinh thăm dò, tương đối khác với những đường hầm hoang vu tăm tối kia, con đường này hẳn là an toàn.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta đi con đường này.”
Bốn người đi ngang qua đường hầm, tiến đến chỗ ngã ba kia.
Vòng sáng Mạc phóng ra vẫn đi theo mọi người, soi sáng các bức họa trên vách tường.
“Các ngươi nhìn đi, những thần linh này điều khiển ngọn lửa, nhưng là ngọn lửa màu đỏ thuần.” Xích Hộc nói.
“Chắc là thần linh nắm giữ pháp tắc Hỏa Diễm.” Reneedol nhận xét.
“Xem đây này... Trên tay thần linh kia cầm một cây rìu, trên rìu chiến còn tỏa ra vô số bóng mờ chồng lên nhau, thật sự không biết hắn nắm giữ pháp tắc gì nữa.” Mạc hăng hái bừng bừng nói.
Cố Thanh Sơn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát những bức họa này.
Các loại các dạng thần linh đều thể hiện ra sức mạnh siêu phàm không gì sánh kịp, họ đang chiến đấu với thế lực tà ác nào đó.
Nhưng trên bích họa, những tồn tại tà ác đó đều bị xóa đi, căn bản không thể biết được kẻ địch của thần linh là ai.
Reneedol nhẹ giọng nói: “Kỳ lạ... Thực sự đúng như lời Rod nói, trên mỗi một bức bích họa đều không thể nhìn thấy kẻ địch của thần linh là ai.”
Các thiếu niên nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên cảm giác quỷ dị.
“Mau đến xem!” Xích Hộc đột nhiên lên tiếng.
Nàng ta chỉ vào một bức bích họa.
Cố Thanh Sơn lập tức nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ.
Là một bức họa hoàn chỉnh.
Trong rất nhiều bức họa ở đây, chỉ có một bức này là không hề bị hư hại.
Các thần linh đứng trong cung điện hoa lệ, đang ăn mừng thắng lợi của bản thân.
“Đây là cảnh tượng ăn mừng sau khi giành thắng lợi... Vẫn không nhìn ra kẻ địch của các vị thần là ai.” Mạc lắc đầu thở dài.
Cố Thanh Sơn nhìn bức bích họa, quan sát một cách chăm chú.
“Những thần linh này cũng thật thú vị, cho dù chúc mừng thắng lợi nhưng người này vẫn cách người nọ một khoảng rất xa, vì sao lại thế?” Hắn lẩm bẩm.
Mọi người vừa nghe hắn nói như vậy đều nhìn vào những thần linh kia một cách tỉ mỉ, chỉ thấy tuy sắc mặt của bọn họ đều đã thay đổi nhưng quả thực đều cách nhau rất xa.
Reneedol suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dường như bọn họ đang kiêng kị gì đó.”
“Kiêng kị lẫn nhau.” Mạc lên tiếng.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn khẽ biến, bị vài hình bóng hấp dẫn.
Ở góc trên của bức bích họa có ba thiếu nữ đang đứng, những thần linh khác đều tránh rất xa vị trí của các nàng, căn bản không ai tới gần, chỉ có một thần linh đứng cách một khoảng rất xa đang nâng chén chào hỏi các nàng.
Thoạt nhìn có vẻ các thần linh đều sợ các nàng.
“Các nàng là ai?” Cố Thanh Sơn thì thầm.
...
Khu tập trung của Nhân tộc.
Hai thi thể của một nam một nữ nằm trên mặt đất.
Bọn họ thoát khỏi đủ loại tai họa, vẫn sống sót cho đến hai phút trước...
Sau đó gặp phải ba vị thần.
“Thực sự là không dễ dàng, muốn tìm một người sống mà cũng khó như vậy.” Độc Thần cảm thán.
Thần Tiên Đoán suy nghĩ, nói: “Ta nhớ là phải có rất nhiều chúng sinh mới đúng... Nhưng lần này thú khổng lò pháp tắc chết hết, chúng sinh cũng chết gần hết, chuỗi sinh học đã hoàn toàn bị phá vỡ, xem ra thời đại này sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.”
Ám Thần cũng thở dài, nói: “Đúng vậy, sau này muốn tìm người sống sẽ càng ngày càng khó, đoán chừng rất nhiều thần linh chẳng có cơ thể để trở lại Sinh giới.”
Thần Tiên Đoán thu hồi mạch suy nghĩ, đưa tay chộp vào khoảng không, lấy ra một chòm sao dày đặc.
Ánh sao chiếu sáng bốn phía.
Chòm sao này có chừng ba mươi mấy ngôi sao, nhiều gấp mấy lần số sao mà Mạc và Rod lấy ra.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể cho hai vị đồng bạn đến sinh giới, thân thể của nam đương nhiên dành cho Thần Ẩn Ngữ, dù sao năng lực thu thập tình báo của hắn cũng là mạnh nhất, về phần thân thể của nữ...”
Thần Tiên Đoán dừng lại một chút, nhìn sang Ám Thần và Độc Thần.
Hai vị thần kia giống như ý thức được gì đó, không kìm chế được mà lui về sau một bước, đầu ngoảnh về hướng khác.
Thần Tiên Đoán thở dài, vẫn kiên trì nói: “Thực sự muốn cho cô ta lên đây?”
Độc Thần lầu bầu nói: “Bọn họ đã quyết định là cô ta, chúng ta làm sao dám không để cô ta lên.”
Thần Tiên Đoán đột nhiên lên giọng: “Đó là bởi vì sau khi cô ta lên đây rồi bọn họ sẽ không phải nhìn mặt cô ta nữa!”
Độc Thần không nói lời nào.
Ám Thần nhìn Thần Tiên Đoán, hỏi ngược lại: “Lẽ nào ngươi dám ngăn cản cô ta đến Sinh giới?”
Thần Tiên Đoán sợ run lên, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Ám Thần nói: “Thôi bỏ đi, cứ theo kết quả mọi người quyết định mà làm, đưa cô ta lên đây đi, dù sao chúng ta cũng không chọc nổi cô ta.”
Lúc này Độc Thần mới lên tiếng: “Dù sao tỷ tỷ của nàng ta cũng đã chết, còn muội muội lại mất trí nhớ, bây giờ ngay cả chúng ta cũng không nhận ra... Ta đoán có lẽ nàng ta vui sướng đến phát điên rồi.”
Ám Thần lại nói: “Hơn nữa, tốt nhất là chúng ta đưa cô ta đến đây sớm, nếu không cô ta nổi cáu lên thì chúng ta đều không chịu nổi.”
Thần Tiên Đoán nhìn ngôi sao phát sáng trong tay, thở dài.
Ngôi sao bị hắn ta vung lên, bay về phía thi thể nữ.
Độc Thần và Ám Thần thấy thế, đều lui về sau mấy bước.
Thần Tiên Đoán nói bằng giọng khàn khàn: “Người điên cuồng nhất trong ba chị em Vận Mệnh... Có nằm mơ ta cũng không nghĩ tới, có một ngày mình và cô ta sẽ cùng nhau hành động.”
Ngôi sao xoay vòng một hồi, nhập vào trong thi thể nữ.
Thi thể nữ giật một cái.
Thần Tiên Đoán, Ám Thần, Độc Thần đồng thanh nói: “Nữ Thần Vận Mệnh, Laques, chúng ta cung nghênh ngài đến phàm thế.”
Thi thể nữ từ từ nhắm hai mắt, phát ra tiếng cười khúc khích.
Cô ta nói với giọng cực kỳ yếu ớt: “Một chút sức mạnh ngôi sao như vậy thì không thể nào làm cho ta triệt để giáng lâm, ta cần thêm nhiều sức mạnh!”
Độc Thần và Ám Thần nhìn nhau, đồng thời đưa tay ra, lấy hai nhóm ngôi sao từ trong hư không, đưa chúng vào giữa trán của thi thể nữ.
“Hừm... Sức mạnh ít ỏi đến mức đáng thương, nhưng cũng đủ để ta giáng lâm rồi.”
Thi thể nữ mở mắt ra, ngồi dậy từ trên mặt đất.
Thân hình cô ta bắt đầu biến hóa, trở nên thon dài hơn, nở nang hơn, khuôn mặt mỹ lệ hơn, mái tóc màu lục trên đầu cũng hoàn toàn biến thành màu đen.
“Hãy nói về tình hình mới nhất đi.” Cô gái nói bằng giọng lạnh như băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận