Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1898. Cánh Cửa Thần Thánh (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nửa tin nửa ngờ: “Anh còn chứng cứ nào khác không?”
Đại Ca nói: “Chúng ta từng khiêu vũ với nhau.”
Cố Thanh Sơn: “.....”
Reneedol đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi đã giẫm lên một cơ quan, mọi người cẩn thận.”
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn chân của nàng đang giẫm vào một khe nào đó trên thềm đá, nhất thời không rút ra được.
Bên trên nấc thang cuối cùng, một luồng ánh sáng xám lao xuống chỗ của nàng.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng xám đó đã đến trước mặt Reneedol.
Bùm!!!
Một tiếng nổ thật to vang lên.
Một bóng người đứng trước mặt Reneedol, ngăn ánh sáng kia lại.
Mạc.
Hoặc có thể nói là Đại Ca.
Reneedol biến sắc: “Mạc, huynh sao rồi?”
Đại Ca phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: “Công kích như vậy tính là gì chứ, ngay cả gãi ngứa cho ta cũng không đủ.”
Nói xong, hắn ta lập tức ngã xuống đất.
Reneedol vội rút chân khỏi cơ quan, nhào đến ôm lấy hắn ta.
“Mạc?” Nàng hốt hoảng kêu lên.
Chỉ thấy Mạc nhắm mắt, chìm vào hôn mê.
Cố Thanh Sơn từ xa nhìn lại, ngầm thở dài.
“Không cần nghĩ nữa… đây chính là anh ấy...”
Cố Thanh Sơn bay lên, cẩn thận xem xét tình huống của Mạc.
“Không sao đâu, cậu ấy dùng Quyển Sách Vận Mệnh, chẳng qua chỉ bị đánh ngất mà thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta mau đi nhanh đi!” Xích Hộc chỉ xuống dưới, nói.
Bọn họ nhìn thấy những thứ đếm không hết đến từ Lục Đạo đang nhanh chóng chồng chất lên nhau, càng lúc càng gần đến bậc thang nơi họ đứng.
Những thứ đó vốn là bảo vật của Lục Đạo, cho nên sau khi Lục Đạo vỡ vụn vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Nhưng bọn chúng đã dính khí tức tận thế, không thể kiểm soát sức mạnh bản thân nữa. Giờ đây chúng chất thành một đống, hình thành một luồng sức mạnh hỗn loạn không cách nào chống cự được.
Bất luận kẻ nào chỉ cần rơi xuống, ngay lập tức sẽ bị sức mạnh hỗn loạn xé thành mảnh nhỏ.
Bây giờ Đại Ca đã khôi phục cơ thể thiếu niên, không còn đặc điểm bất tử, cho nên Cố Thanh Sơn phải cẩn thận.
Hắn cõng Đại Ca trên lưng, dặn dò hai cô gái:
“Để ta đi trước, mọi người để ý nơi mà ta đi qua, đề phòng lại giẫm phải cạm bẫy.”
Hai cô gái đồng ý.
Cả nhóm bốn người liều mạng chạy đi, rốt cuộc cũng đã đến cánh cửa kia.
Dấu chân yêu tinh đến trước không còn thấy đâu.
Hiển nhiên bọn chúng cũng đã sớm tiến vào cánh cửa này.
Cố Thanh Sơn đến trước cửa, dùng sức đẩy mạnh.
Cánh cửa không nhúc nhích chút nào, thậm chí còn tản ra sức mạnh đẩy hắn về phía sau.
Một tiếng vù vù vang lên: “Muốn tiến vào cửa nhất định phải thông qua một trong số các lĩnh vực nghệ thuật của cửa ta. Đây là luật Nhân Quả do vạn thần quyết định, là điều kiện tất yếu khi phàm nhân tiến vào Thánh Điện. Nếu các ngươi không thỏa mãn yêu cầu, sẽ bị truyền tống về thế giới trên mặt đất ngay lập tức.”
“Phương thức sử dụng tiểu xảo và phá hủy không áp dụng được. Nếu không, một khi các ngươi tiến vào, bởi vì không nhận được sự chúc phúc của thần linh, có thể truyền tống về mặt đất bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt hai cô gái trắng bệch.
Hiện tại, thế giới mặt đất đang là nơi táng thân của chúng sinh.
Vất vả lắm mới đến được đây, thật không ngờ lại là một con đường chết.
“Lĩnh vực nghệ thuật, Reneedol, Xích Hộc, hai người...”
Cố Thanh Sơn còn chưa nói xong, chỉ thấy hai cô gái đồng loạt lắc đầu.
“Tôi không biết nghệ thuật gì cả.” Reneedol nói.
“Tôi cũng vậy, tôi thật sự là phế vật.” Xích Hộc vỗ đầu của mình.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn lại.
Đồ Lục Đạo sắp chạm đến cửa rồi.
Nghệ thuật...
Cố Thanh Sơn nghĩ đi nghĩ lại, đứng trước cửa nói một câu:
“Tôi biết khiêu vũ.”
Cánh cửa lập tức trả lời: “Đó là vũ đạo vô cùng vĩ đại, nhưng ngươi bỏ bê luyện đập, thành tựu của ngươi không đủ.”
Cố Thanh Sơn lại suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi biết biểu diễn.”
Cánh cửa đáp lại: “Ta thừa nhận trên người ngươi có khí chất của một nghệ sĩ thế hệ trước, mời ngẫu hứng diễn một đoạn, thời gian hạn chế năm phút.”
Biễu diễn cái cọng lông ấy!
Cố Thanh Sơn muốn bốc hỏa.
Năm phút, khi đó mấy món đồ đến từ Lục Đạo đã sớm chôn vùi bọn họ rồi.
Hắn buộc mình phải tỉnh táo lại.
Đừng nóng vội.
Tuyệt đối không được gấp.
Các yêu tinh có thể thông qua...
Vậy thì hãy dùng phương thức của yêu tinh để ứng đối vấn đề này!
Ầm ầm ầm...
Đủ các loại đồ vật hỗn độn tàn phá mang theo khí tức hủy diệt đang không ngừng chồng chất lên nhau.
Cố Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới một cái, ép buộc bản thân phải giữ tỉnh táo.
Nếu yêu tinh có thể vượt qua, vậy thì mình chỉ cần suy nghĩ về phương thức hành động của yêu tinh là có thể vượt qua cuộc khảo nghiệm này.
Yêu tinh sẽ làm như thế nào?
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là một cánh cửa hay là một thuật pháp? Hay ngươi là toàn bộ Vạn Thần điện?”
Cánh cửa trịnh trọng nói: “Ta là cửa thánh phân cách phàm giới và Thần Điện. Từ quá khứ xa xưa ta đã bắt đầu trấn thủ tại ranh giới Thần Điện, trừ phi thỏa mãn luật Nhân Quả tương ứng, bằng không ai cũng đừng hòng nhìn trộm mọi việc bên trong ranh giới cánh cửa phân cách, càng không thể tiến vào bên trong.”
Thì ra là linh hồn cánh cửa.
Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi: “Ngươi nói nghệ thuật có bao gồm ma thuật có độ khó cao hay không?”
“Bao gồm.” Cửa đáp lại.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Rất tốt, xin hãy cho ta một bộ bài... Bài gì cũng được.”
Xoạt!
Một bộ bài hiện ra trước mặt hắn, bị hắn đưa tay nắm lấy.
Giờ khắc này, Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết!
Hắn vừa nhanh chóng xào bài vừa nói:
“Chúng ta tới chơi đùa với ma thuật, ngươi nhìn ta biểu diễn những lá bài này, tùy ý chọn ra một lá trong đó, nhưng không cần thiết phải nói cho ta, chỉ cần yên lặng ghi nhớ trong lòng là được.”
“Sau đó thì sao?” Cánh cửa hỏi.
“Sau đó ta giao bài cho ngươi, ngươi muốn xào thế nào thì xào, nhưng thời gian xào bài không được vượt quá mười giây, khi ngươi cảm thấy xào thỏa mãn rồi thì giao lại cho ta, ta sẽ rút ra một lá bài... Lá bài này chính là lá bài mà ngươi chọn trúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta biết ngươi có một chút năng lực trên phương diện thẻ bài, nhưng điều này không thể nào thực hiện được!” Cánh cửa nói.
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Nếu như ta thực sự rút ra lá bài ngươi chọn trúng thì có tính là thông qua hay không?”
“Tính, thế nhưng ngươi không thể nào làm được.” Cánh cửa cũng nghiêm túc trả lời.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo, lại hỏi: “Ta rút ra lá bài ngươi chọn, ngươi chắc chắn sẽ tính là ta chiến thắng ngươi?”
“Đương nhiên tính, nhưng ngươi thực sự không làm được.” Cánh cửa nói lại một lần nữa.
“Có thứ gì làm chứng không? Ngươi không được đổi ý.” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta sẽ không đổi ý, ta có khế ước công chính mà các vị thần để lại.”
Một quyển trục đột nhiên xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn nhận lấy khế ước, nhanh chóng viết mấy lời vừa nói lên trên đó, sau đó đưa cho cánh cửa xem.
Chỉ thấy trên quyển trục viết: “Rod lấy ra lá bài ngươi chọn, ngươi sẽ mở cửa cho đoàn người bọn họ đi qua.”
“Nếu ngươi đồng ý thỏa thuận này, mời nói: Thành lập.”
“Thành lập.” Cánh cửa nói.
Phừng…
Quyển trục bị thiêu đốt thành một đống tro bụi.
Cố Thanh Sơn nói: “Được rồi, đã có khế ước, vậy thì bắt đầu đi.”
Hắn nhanh xóng xào bài xong, xòe tất cả lá bài ra trước cánh cửa.
Cánh cửa dừng lại một chút, nói: “Ta chọn xong rồi.”
Cố Thanh Sơn xếp gọn lại tất cả lá bài, giao cho đối phương.
“Để ta xào.” Cánh cửa nói.
Bộ bài lơ lửng giữa không trung, hóa thành mấy đường ảo ảnh, xào với tốc độ thị lực không thể nhìn ra.
Chẳng mấy chốc đã mười giây trôi qua.
Bài lại trở về trong tay Cố Thanh Sơn một lần nữa.
Xích Hộc nhẹ giọng hỏi: “Rod, ngươi có chắc chắn không?”
“Không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn đáp lại.
“Nhanh một chút, những thứ kia sắp tới gần chúng ta rồi.” Reneedol nói.
Lúc này bài đã xào xong, lại trở về trong tay Cố Thanh Sơn.
Hắn cúi đầu, vừa nhanh chóng bày ra từng lá bài vừa nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đoán một chút, rốt cuộc đâu mới là lá bài ngươi chọn.”
Cánh cửa ù ù nói: “Ngươi...”
Cố Thanh Sơn khoát tay nói: “Ngươi đừng làm phiền ta, đây là nghệ thuật vĩ đại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận