Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1854. Duy Nhất


Đánh dấu
Thất Nhược bàng hoàng: “Nhưng trước giờ ta chỉ biết thuật chữa trị, xưa nay không biết giết người. Chị Xích Hộc cũng giống như vậy. Hơn nữa...”
Cô cũng không nói tiếp, nhưng Cố Thanh Sơn và Xích Hộc đều hiểu ý của cô.
Ký kết khế ước với Chúa tể Pháp tắc Tử Vong, nhất định phải trong một ngày giết đủ ba vạn sinh linh.
Điều này đối với Thất Nhược và Xích Hộc mà nói, là chuyện không thể nào làm được.
Tính mạng của các cô sẽ bị Chúa tể Pháp tắc Tử Vong lấy đi.
Đây chính là chịu chết.
Cố Thanh Sơn nghĩ lại thấy cũng đúng.
Nhưng bây giờ, hắn phải đi cứu linh hồn của Mạc, chỉ có thể trông cậy vào các cô.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Đừng sợ, chỉ là ba vạn người thôi mà, thật ra tôi có thể giúp một tay, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thất Nhược bị câu nói này hù dọa, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ánh mắt Xích Hộc hiện lên sự do dự rồi đột nhiên hỏi: “Rod, ngươi cảm thấy sẽ có người đến tập kích chúng ta sao?”
Cố Thanh Sơn cười lạnh: “Đương nhiên rồi, mặc dù Reneedol đã rời đi, nhưng tình huống của chúng ta vẫn còn chưa ổn.”
Xích Hộc im lặng một lát rồi nói: “Ta ký.”
Thất Nhược mở to hai mắt, giật mình hỏi: “Chị Xích Hộc?”
Cố Thanh Sơn nhìn Xích Hộc.
Xích Hộc lắc đầu: “Trước đó ta luôn khát khao được làm lãnh tụ của một đội, cho nên vẫn luôn tu luyện thuật phụ trợ chiến tranh, dẫn đầu đoàn đội chiến đấu. Nhưng bây giờ xem ra, thung lũng thế giới đã không còn đoàn đội gì nữa. Ta nhất định phải cứu mọi người, cũng là cứu chính ta.”
Cô dựa theo lễ nghi triệu hoán đã từng học qua, quỳ một chân trên mặt đất, thì thầm: “Ta, Xích Hộc, khẩn cầu người ký khế ước Rod của ý chí thế giới hãy tiến cử ta cho Chúa tể Pháp tắc Tử Vong.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hiện lên sự tán thưởng.
Không sợ chết, quyết định thật nhanh.
Phẩm chất này thật ra cũng không phổ biến.
Hắn quan sát cô gái.
Cô gái này cũng không tính là xinh đẹp, nhưng giữa hai hàng lông mày có một luồng khí khái hào hùng, giống như không e ngại bất cứ khó khăn nào.
Cố Thanh Sơn thì thầm: “Chúa tể Pháp tắc Tử Vong tôn kính, ta, Rod, ở đây tiến cử cho ngươi một người ký khế ước mới. Ngươi có đồng ý hạ ân đức xuống, ký kết khế ước với người phàm này, cho phép cô ấy mượn dùng sức mạnh của ngươi hay không?”
Một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong hư không:
[Ta cho phép.]
Ngọn lửa màu đen bao lấy Xích Hộc, mang theo cô biến mất.
Một lát sau.
Xích Hộc xuất hiện lần nữa.
Nhưng sắc mặt của cô có vẻ kỳ lạ.
“Thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không sao cả!” Xích Hộc vội vàng nói.
“Ký kết khế ước rồi?”
“Đúng vậy.”
“Tốt, vậy ta đi đây. Nếu chẳng may có kẻ địch tập kích, chỉ cần cô có thể ngăn cản được một lát, ta sẽ lập tức trở về ngay.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn đưa tay ra.
Một sức mạnh vô hình trên người hắn tuôn ra.
Chúc phúc của chư giới quá khứ.
Chỉ một lát sau, hắn rời khỏi sơn động, tiến vào thế giới pháp tắc.
Xích Hộc đứng ngay tại chỗ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
“Chị Xích Hộc, chị không sao chứ?” Thất Nhược quan tâm hỏi.
“Không sao... Thất Nhược, chị nhớ trước sinh nhật của em, em đã từng chuẩn bị một ít rượu cho các Trưởng giả.” Xích Hộc hỏi.
“Đúng vậy.” Thất Nhược đáp.
“Thế em còn rượu không?” Xích Hộc hỏi.
“Vẫn còn, lúc đó các Trưởng lão không uống nhiều, còn thừa lại bảy tám bình.” Thất Nhược nói.
“Đưa cho chị, chị muốn dùng.”
“Vâng, dù sao thì em cũng không uống.”
Xích Hộc nhận lấy mấy bình rượu, lấy một bình trong đó đưa ra không trung.
Bình rượu lập tức không còn tăm hơi.
“A, chuyện gì xảy ra vậy?” Thất Nhược giật mình hỏi.
Mặt Xích Hộc không thay đổi, nói: “Cung cấp phụng dưỡng Chúa tể Pháp Tắc.”
Cô lại mở một bình, nhấp một ngụm.
“Chị, chị học uống rượu từ khi nào vậy?” Thất Nhược cả kinh hỏi.
“Đây là suy nghĩ của Chúa tể Pháp Tắc... Nó chỉ định rượu như một loại chất xúc tác, có thể giúp cho người ký khế ước phù hợp với pháp tắc Tử Vong hơn, giúp sử dụng sức mạnh của nó vượt qua sự mong đợi.” Xích Hộc nói, sau đó cô uống từng ngụm từng ngụm một.
Bình rượu cạn đáy, sức mạnh tử vong trên người cô lại mạnh hơn mấy phần.
Xem ra là thật.
Chúa tể Pháp tắc Tử Vong hy vọng có người uống rượu với nó.
Uống rượu, xét theo một trình độ nào đó, chính là hình thành cộng minh với pháp tắc Tử Vong.
Đây thật là...
Vượt quá sự tưởng tượng.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
“Hình như là sơn động này...”
“Đúng, chúng ta phải giết mấy đứa nhãi con bên trong.”
“Lên đi.”
Có người lên tiếng trò chuyện.
Ánh mắt Xích Hộc trở nên mãnh liệt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Rod, thật sự có người tìm đến.
Rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung?
Rod thì không rồi. Hắn đang đi cứu Mạc.
Là Reneedol hay là Atley?
Tại sao bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy?
Trong lòng Xích Hộc dâng lên ngọn lửa giận.
Mấy tên chức nghiệp giả đang đứng trước cửa động.
“Ha ha, quả nhiên là mấy đứa nhóc này.” Một tên chức nghiệp giả cười nói.
Những chức nghiệp giả khác nhìn thấy chỉ có hai cô gái và một cậu bé nằm dưới đất, không khỏi yên lòng.
“Ha ha, cứ thế mà giết hai con bé này, ta cảm thấy có chút không đành lòng.” Có người nói đùa.
Thất Nhược sợ hãi co rụt lại, trốn đằng sau lưng Xích Hộc.
Xích Hộc cũng không nói nhiều, bưng bình rượu lên, ngửa cổ tu sạch.
Xoảng!
Bình rượu bị cô quăng xuống đất.
“Tử vong là một giấc mộng đẹp trong cơn mê ngủ. Khi ngươi rơi vào trong đó, ngươi sẽ không cách nào tỉnh lại.”
Xích Hộc niệm chú ngữ, trong tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
“Hãy nhận lấy cái chết đi!”
Ngọn lửa vô tận trào ra, giống như thủy triều phóng đến cửa hang.
Phừng...
Đám chức nghiệp giả hoàn toàn không có chỗ trốn, bị ngọn lửa màu đen hóa thành tro tàn.
Xích Hộc cũng không chịu bỏ qua, hai tay điểm vào hư không, thì thầm: “Ta cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Nào đến đi, kẻ bảo vệ đang ngủ say trong cái chết.”
Hư không mở ra.
Một ngọn lửa màu đen hóa thành con chim, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Xích Hộc.
Con chim nhìn Xích Hộc, nói: “Ta là người hầu của Chúa tể Pháp tắc Tử Vong. Không thể không nói, thiên phú tử vong của ngươi không thua gì Rod.”
Sắc mặt Xích Hộc đỏ bừng, lại mở thêm một bình rượu: “Ta có thể càng mạnh hơn.”
“Ngừng lại, ngươi uống nữa là say đó!” Con chim hoảng hốt nói.
....
Cố Thanh Sơn đang xuyên thẳng qua thế giới hỗn độn.
Trên người hắn là ngọn lửa màu đen vô tận. Đây chính là sức mạnh đến từ pháp tắc Tử Vong, để chỉ rõ phương hướng cho hắn.
Cố Thanh Sơn bay mãi, đến một lúc nào đó, những cảnh tượng mơ hồ đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Một đại điện hùng vĩ nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Đại điện tản ra ánh sáng màu trắng vô tận, nhìn vô cùng trang nghiêm.
Cố Thanh Sơn bay vào trong cung điện.
Chỉ thấy bên trong đại điện bị hư hỏng hoàn toàn, một vài pho tượng vỡ nát, nằm vương vãi dưới mặt đất.
Một người đang ngồi chính giữa đại điện.
Mạc.
Cậu ta đang nhìn chăm chú vào pho tượng, yên lặng đến ngẩn người.
“Mạc? Ngươi sao rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc đáp: “Ta không sao, chỉ là có một số việc ta không hiểu.”
“Là chuyện gì? Nếu ngươi còn không quay lại, cơ thể của ngươi sẽ chết đi. Mau đi cùng ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc lắc đầu, thương cảm nói: “Ta nghĩ mãi mà không rõ, pháp tắc Ánh Sáng chiếu rọi vạn vật, khiến tất cả mọi pháp tắc khác sinh trưởng, vì sao lại bị rất nhiều pháp tắc khác vây công, cuối cùng bị tiêu diệt.”
Cậu ta xoay người nhìn Cố Thanh Sơn.
“Rod, ý đồ của các pháp tắc khác là muốn hấp thu sức mạnh bên trong Ánh Sáng, chia cắt toàn bộ pháp tắc Ánh Sáng. Rõ ràng pháp tắc Ánh Sáng trợ giúp bọn chúng trở nên càng lúc càng mạnh hơn, kết quả bọn chúng lại ám sát Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng... Ngươi hãy nghe này...”
Mạc điểm tay vào hư không.
Bốn phía đại điện, đủ loại âm thanh xuất hiện.
“Thời đại ánh sáng đã trôi qua rồi. Nó chỉ còn lại linh hồn cuối cùng trong Thánh điện mà thôi.”
“Hủy nó đi, để ta phân giải sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng.”
“Không, ngươi quá yếu, sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng có thể khiến ngươi bội thực mà nổ tung, vẫn nên để ta.”
“Chú ý, ai cũng không chịu nổi luồng sức mạnh đó đâu.”
“Đúng, khi phân giải cũng đừng ham hố, dựa theo năng lực của mình, lấy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Nhanh lên, thêm chút sức nữa đi.”
Đây rõ ràng là âm thanh trò chuyện của đám thú pháp tắc khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận