Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2936. “... Ta không biết ý của ngươi là gì...”



Tô Tuyết Nhi rủ ánh mắt xuống, mà lúc nâng lên lần nữa đã hóa thành trống rỗng vô thần.
Cô yên lặng ra khỏi phòng, đứng ở trong sân nhìn lên trên bầu trời.
Bầu trời ——
Tựa như lúc đêm khuya.
Hải dương màu đen đặc treo cao trên bầu trời, triệt để bao phủ toàn bộ thế giới.
Mọi người mở các loại đèn pha sắc thái ra, chiếu thẳng lên trên không trung, bắn ra quang ảnh sặc sỡ bảy màu phức tạp trong hải dương.
Cảnh tượng này giả tưởng mà không chân thực như thế, khiến cho tất cả mọi người phát ra tiếng hoan hô ủng hộ.
Đột nhiên.
Tô Tuyết Nhi có một thứ cảm giác trong lòng, bỗng nhiên quay phắt lại nhìn về một phương hướng.
Oanh!!!
Một cột nước to lớn phóng lên tận trời, lấy tốc độ cực nhanh bay lên xa tít trên hải dương bầu trời.
Tô Tuyết Nhi lập tức biến sắc.
Vừa rồi cô nghe thấy rõ ràng, trong cột nước kia lờ mờ truyền đến bảy tám tiếng gào thét hoảng sợ tuyệt vọng.
Có người!
Có người bị cột nước mang đi!
Chỉ thấy cột nước kia bay thẳng lên bầu trời, chui vào bên trong hải dương màu đen đặc kia, hóa thành một vòng đỏ sậm.
Vòng đỏ sậm kia cuối cùng cũng tan biến, trở về với màu đen đặc yên tĩnh.
—— Những người kia đã triệt để hòa tan thành một phần của hải dương.
Bốn phía đều là câm lặng.
Hải dương im hơi lặng tiếng, chập trùng không chừng.
—— Nó tựa như một con thú khổng lồ khủng bố bí ẩn không biết là gì, hóa thành tấm màn hắc ám triệt để lần nữa, nặng nề lơ lửng phía trên mặt đất.
Hiển nhiên không chỉ một mình Tô Tuyết Nhi trông thấy cảnh tượng này.
Những cái đèn pha kia lập tức tắt ngúm đi.
Trong phòng trực tiếp truyền đến tiếng nói thuyết minh tốc độ cực kỳ cao của người dẫn chương trình, mà bên ngoài sân, gần gần xa xa vang lên tiếng kêu to liên tục.
Khủng hoảng bắt đầu lan tràn.
...
Vẫn là thủ đô.
Cố Thanh Sơn mặc một cái áo nỉ đơn giản màu đen, quần jean, giày chơi bóng.
Hắn kéo mũ trùm lên trên đầu, nhìn qua giống như một thiếu niên vô cùng bình thường ——
Đúng là thiếu niên.
Trong nháy mắt trở về hố người chết, hắn đã mất đi tất cả thực lực, thân thể cũng trực tiếp trở về trạng thái của thời đại thiếu niên.
Hắn dựa vào lan can trước cao ốc, ngóng nhìn bầu trời đêm.
“Các hạ, chiến thuật giả chết của ngài đã thành công, từ giờ trở đi, Cửu phủ sẽ không tiếp tục gây chuyện với ngày nữa.” Cố Tô An đang dùng ý thức giao lưu với hắn.
“Khổ cực rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Các hạ, kỳ thật không cần phải phiền phức như thế.”
“Tôi biết, nhưng có lẽ có một đạo lý mà cô chưa từng nghe qua.”
“Mời nói.”
Cố Thanh Sơn nói: “Vào thời điểm mà cô đứng ra, ngay cả con kiến cũng sẽ phát hiện sự tồn tại của cô, thậm chí kết bè kết lũ tiến lên thăm dò xem có thể cắn cô một miếng hay không.”
Cố Tô An hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Mà vào thời điểm cô biến mất trong bóng đêm, tất cả mọi thứ đều không cách nào ngoạm ăn cô được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cho nên ngài muốn giả chết?” Cố Tô An hỏi.
“Đây là linh cảm tới từ Liêu Hành—— đúng, chỉ sợ cái tên đó còn sinh sôi hậu đại ở bên ngoài vũ trụ, chúng ta phải đón ông ta trở về, ông ta là một người giúp đỡ tốt.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.” Cố Tô An nói.
“Còn có Trương Anh Hào, cô đưa địa chỉ của anh ta cho tôi, tôi đi tìm anh ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không bằng cứ giao cho tôi trực tiếp xử lý.” Cố Tô An nói.
“Tôi sẽ tự mình đi.”
“Được, chỗ ở của hắn đã hiển thị trong ý thức của ngài, mời xem một chút.”
Cố Thanh Sơn ngừng lại mấy giây ở chỗ ban đầu, sau đó quay người đi về một phương hướng khác.
Vừa đi được mấy bước, khí thế trên người hắn đột nhiên dâng trào.
Quầng sáng chói lóa như thực thể hóa mà lan tỏa, lóe lên dưới bóng đêm, sau đó nhanh chóng hóa thành hư vô.
—— Cảnh giới luyện khí tầng năm, đột phá!

Thủ đô liên bang.
Khu quý tộc.
Một ngôi biệt thự được canh gác nghiêm ngặt.
“Đồng Đồng, hôm nay có tin tức gì hay không?” Một giọng nam trầm ổn nào đó vang lên.
“Vấn đề trên trời, thưa hội trưởng.” Tiếng nói của một thiếu nữ đáp lại.
“Đại dương kia rất nguy hiểm —— ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện gì đáng chú ý hay không?” Người đàn ông kia nói.
“Có, bộ nghiên cứu chiến giáp sắt thép Trường Ninh vừa chết một người.” Đồng Đồng nói.
“... Cái này thì là tin mới gì chứ.” Người đàn ông không biết nói gì.
Hắn mặc một bộ áo khoác màu đen, hai tay đang đep đôi găng tay da màu đen lộ ngón, ánh mắt sáng ngời, vừa mới đốt một điếu xì gà.
“Đúng thế, cái này căn bản không coi là tin tức gì, nhưng lại lên thời sự.” Đồng Đồng nói.
Người đàn ông hút một ngụm xì gà, lên tiếng: “Thì ra là thế... Chết là ai?”
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ phía sau hai người.
“Là ta.”
Người đàn ông đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo nỉ trùm đầu đang đứng phía trước cửa sổ. “Các hạ là thần thánh phương nào?”
Người đàn ông híp mắt hỏi.
Thiếu niên không nói lời nào, trên mặt lại treo lên ý cười tràn đầy hoài niệm.
Bỗng nhiên.
Cả phòng nháy mắt đã có thêm bảy tám người mặc áo đen.
Trên thân những người này tràn đầy sát ý nhàn nhạt, tựa như có thể ra tay vào bất cứ lúc nào.
Không khí gần như ngưng kết lại.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Máy truyền tin của tất cả mọi người cùng nhau vang lên.
Không chờ bọn họ kết nối, trong máy bộ đàm vang lên từng tiếng nói điện tử:
“Công dân Liên Bang Tiêu Huy, sát thủ, ở cư xá Trường Trữ Nam Loan tòa nhà mười khu B phòng đơn số 9001 lầu chín, độc thân.”
“Công dân Liên Bang Sài Hạo Sơn, sát thủ, ở khu đông thủ đô, nhà trọ ba ba không đại lộ , phòng 151, trong nhà còn có...”
“Công dân Liên Bang Trình Huy...”
“Công dân Liên Bang Triệu Bội...”
“...”
Cả đám người đồng loạt biến sắc.
Thân là sát thủ, thân phận chân thật của mình là bảo mật nhất, về vấn đề che giấu thân phận thì tổ chức vẫn luôn tốn nhiều công sức nhất.
—— Kết quả thân phận của tất cả mọi người đều bị máy truyền tin tự động truyền phát ra.
Rốt cuộc là hạng người gì, mới có thể làm đến mức độ này?
“Thì ra là thế... Ngươi đại diện cho vị Phủ chủ nào?” Người đàn ông trầm giọng mà hỏi.
Hắn phất phất tay, những sát thủ kia lập tức lui xuống.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý, ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha rộng rãi, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng ngươi rốt cuộc cũng thực hiện được tâm nguyện.”
“Tâm nguyện?” Người đàn ông nghi ngờ nói.
“Đúng, trở thành hội trưởng của công hội sát thủ, chuyên quản sát thủ ấy.”
“... Ta không biết ý của ngươi là gì...”
Hết chương 2936.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2937
Bạn cần đăng nhập để bình luận