Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1728. Ảnh Hồng Long Bản Chú - Loạn


Đánh dấu
Trong miệng của nó, Quạ rút kiếm ra, đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong cổ họng của nó!
Vừa rồi Cố Thanh Sơn cố ý lộ ra sơ hở, từ đó Quạ mới có thể tránh đi vảy ngoài của con rồng này, đi vào trong miệng của Ma Lân Cự Long.
Cho dù nó có lớp vảy cứng rắn, thế nhưng trong miệng lại không có vảy có thể bảo vệ nó.
Không khí như gió, tụ tập xung quanh người Quạ...
"Đã lâu rồi ta chưa từng ra tay toàn lực."
Sau khi nói xong, Quạ giơ kiếm lên, dùng toàn lực đâm thẳng!
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn xuất hiện trong miệng của Ma Lân Cự Long!
Trên đầu con rồng này đã có rất nhiều miếng vảy bị nổ nát, rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ngoài.
Ma Lân Cự Long đẩy Hắc Long ra, gào lên thảm thiết, vang vọng trời cao.
Quạ thừa dịp này lùi ra khỏi miệng rồng, trở về trên người Hắc Long.
"Quá thoải mái, sau đó đánh như thế nào?"
Quạ nói lớn.
Hắc Long: "Sau đó nó sẽ nổi điên, ta phải dùng một loại lực lượng không thể ngăn cản để ứng phó nó, ngươi hãy tự mình chú ý an toàn."
Quạ nghiêm mặt, trả lời: "Được."
Ngay sau đó...
Ma Lân Cự Long tức giận mà gào thét:
"Ngươi cho rằng chỉ như vậy đã có thể giết chết ta sao? Hiện tại ngươi đi chết đi!"
Trên người nó xuất hiện một luồng sát ý kinh khủng.
Từng tầng lửa mãnh liệt liên tục ngưng tụ thành vòng tròn bao quanh cơ thể của nó.
Trong không khí đều là sóng ma lực dập dờn.
Hắc Long càng ngày càng nghiêm túc, yên lặng lùi về phía sau, sau đó ổn định thân hình, chuẩn bị đón tuyệt chiêu của con rồng trước mặt.
Ma Lân Cự Long nhìn chằm chằm vào hắn, bỗng nhiên nói:
"Cái con rồng kỳ quái nhà ngươi, ngươi là loài rồng nào vậy, phun lửa thôi mà cũng có ba màu xanh đen đỏ nữa, đánh nhau lại còn tìm loài người tới giúp đỡ, ta thật sự rất khinh thường loại rồng như ngươi, khinh thường ngươi..."
Sắc mặt Hắc Long bỗng thay đổi.
Bỗng nhiên, có một tầng sương mù rộng mấy trăm mét xuất hiện, bao phủ Hắc Long vào trong rồi biến mất.
Ma Lân Cự Long ngẩn người.
"Kỳ ghê... ta vừa mới mở đầu mà thôi, sao đã chạy rồi?" Ma Lân Cự Long lẩm bẩm.
Cách nơi đó khoảng mấy vạn dặm.
Phía ngoài trấn Ramon.
Sương mù màu trắng bỗng dưng xuất hiện tại nơi đây.
Hắc Long biến trở lại thành Cố Thanh Sơn, đi cùng Quạ ra khỏi màn sương này.
"Tại sao chúng ta lại phải chạy?" Quạ hỏi với giọng khó hiểu.
"Ta đang phóng ra một loại lực lượng không thể ngăn cản, thật không nghĩ tới nó cũng đang phóng ma pháp long ngữ." Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Giao diện Chiến Thần, ở trên đó xuất hiện một dòng chữ nhỏ:
[Cảnh báo: Ngài đã trúng ma pháp long ngữ.]
[Ảnh Hồng Long Bản Chú - Loạn.]
[Loạn: Mỗi khi nói tới chữ thứ ba mươi, cảm giác của đối phương sẽ giảm xuống một cấp bậc.]
[Cảm giác của ngài đã bị hạ xuống một cấp bậc.]
[Nói rõ: Tổng cộng ngài có được hai mươi mốt cấp bậc cảm giác, may mắn là ngài chạy nhanh, nếu không khi tất cả cảm giác bị cướp đi thì ngài sẽ biến thành một đống cát chờ bị đánh mà thôi.]
Cố Thanh Sơn thầm thở dài, đồng thời rất muốn mắng người.
Những con rồng này thật sự là...
Quá nham hiểm!
Cũng may là ta đã đề phòng từ trước rồi.
"Lạ ghê, năng lực cảm ứng của ta có vẻ như bị một thứ gì đó che chắn rồi." Quạ nói.
"Ta cũng vậy." Giọng nói của Vịt nhồi bông từ trong túi của Quạ truyền ra.
Cố Thanh Sơn nói cho hai người biết chuyện về ma pháp long ngữ.
Quạ cảm thấy kinh hãi, sau đó mắng to: "Mẹ nó, một đám nham hiểm, trước đó ta thường nghe nói rằng Long tộc là một chủng tộc rất tinh quái, thật sự không nghĩ tới ma pháp của bọn chúng cũng như vậy."
Vịt nhồi bông nhô đầu ra khỏi túi của Quạ rồi hỏi: "Trước đó ta nghe nói rằng ma pháp long ngữ không thể ngăn cản, hiện tại xem ra là thật sự. Vậy tiếp theo chúng ta phải làm cái gì? Trở về à?"
"Không."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói.
Rồi hắn rút ra một cây cung màu đen, chầm chậm đặt một mũi tên lên dây cung.
"Một kiếm vừa rồi của ngươi thật sự đúng lúc, vảy trên đầu của nó đã bị vỡ một vài nơi..." Cố Thanh Sơn nói.
Quạ hỏi với vẻ khó tin: "Nơi này cách thành Weitz cũng phải tới tám, chín vạn dặm, cậu muốn từ nơi này, dùng cung tên bắn tới những nơi bị vỡ trên đầu con rồng kia sao?"
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng vậy, dù sao thì ta cũng đã cảm nhận được khí tức của máu trên người nó rồi..."
Một dòng chữ nhỏ đúng lúc này cũng xuất hiện trên hư không:
[Kích hoạt thần kỹ: 'Tuyết Thổi', mỗi một mũi tên bắn ra, cần tiêu hết tám trăm ngàn hồn lực.]
Hồn lực của Cố Thanh Sơn còn hơn hai trăm triệu nên hắn cũng không để ý tới số lượng tốn hao lắm. Hắn điều động hồn lực, cho hồn lực bám lên trên cây cung màu đen.
Ngay sau đó, một luồng gợn sóng kỳ diệu từ trên người hắn tản ra.
Dây cung chầm chậm kéo ra, trông như một vầng trăng tròn.
Giữ yên nó một giây...
Ngay sau đó, dây cung dao động thành từng tầng bóng chồng, một tiếng nổ vang như sét đánh xuất hiện.
Mũi tên biến mất.
Ở một nơi khác.
Ma Lân Cự Long xoay quanh trên bầu trời một lượt, rồi nhìn xuống chiến trường phía dưới.
Nếu cái tên kia đã chạy trốn rồi thì sau đó...
Bỗng nhiên, trong lòng nó xuất hiện một đợt báo động.
Uỳnh!
Hư không bị bắn nổ thành một lỗ đen thật sâu, vô số khe hở như mạng nhện khuếch tán tới khắp nơi xung quanh.
Ma Lân Cự Long bị bắn trúng vào vết thương khi trước vẫn chưa lành lặn, máu tươi bắn tung đầy trời.
Nó gào lên đau đớn, định tìm kẻ địch nào làm bị thương nó.
Thế nhưng ngay sau đó, hư không lại bị bắn nổ thành một lỗ đen thật sâu...
Mũi tên thứ hai!
Quá nhanh, không thể tránh kịp!
Ma Lân Cự Long bị đánh tới lăn lộn liên tục trên trời, ngay cả xương sọ nửa cái đầu đều lộ ra bên ngoài.
Nó cảm thấy rất nguy hiểm, đang định bỏ chạy khỏi nơi đây thì...
Đúng lúc này, từ trong cơ thể nó truyền ra một loại đau đớn rất khó có thể chịu đựng được, làm cho Ma Lân Cự Long run lẩy bẩy.
Đáng chết, đây là thuật pháp gì?
Từ lúc nào ta đã trúng loại thuật pháp đau đớn như thế này chứ?
Ma Lân Cự Long thật sự khó hiểu, thế nhưng nó cũng không có thời gian để nghĩ tiếp.
Hư không lại bị bắn vỡ lần nữa.
Một mũi tên lóe lên, bắn tới giữa đầu nó.
Uỳnh!
Máu tươi bắn khắp nơi.
Trên mặt đất, từng cơn mưa máu liên tục từ trên trời rơi xuống.
Ma Lân Cự Long bị bắn trúng ba mũi "Tuyết Thổi", ý thức gần như là sắp biến mất.
Đúng lúc này, sương mù màu trắng lại xuất hiện lần nữa.
Cố Thanh Sơn và Quạ xuất hiện nơi đó.
Quạ nhìn thấy Ma Lân Cự Long đã hấp hối, tặc lưỡi: "Đây chính là uy lực của Tuyết Thổi sao?"
Ngoài vết thương trên đầu con rồng này ra, có vẻ như Ma Lân Cự Long còn bị ảnh hưởng bởi thứ khác nữa, cơ thể đang liên tục run rẩy, có vẻ như đang cực kỳ đau đớn vậy.
"Đúng, đây là Tuyết Thổi, thế nhưng cũng không chỉ là Tuyết Thổi."
Cố Thanh Sơn cất cây cung màu đen đi, cơ thể lại dần dần biến thành Hắc Long một lần nữa.
Grào!
Cơ thể khổng lồ của Hắc Long lại che đậy tầng mây một lần nữa.
Hắc Long nhào tới con rồng phía dưới, cắn lên đầu Ma Lân Cự Long, rồi cắn xé liên tục.
Bỗng nhiên, Hắc Long hất đầu lên...
Trong miệng nó đang ngậm cái đầu của Ma Lân Cự Long!
Xác rồng không đầu khổng lồ rơi từ trên trời xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Cảnh tượng này làm cho đám người trong chiến trường phía dưới sợ run.
Binh lính của đế quốc Hàn Sương bắt đầu chạy tán loạn.
Xác rồng không đầu rơi xuống dưới đất.
Hắc Long lạnh lùng liếc nhìn, khí tức u ám trên người hơi động.
Vô số sương mù đen từ trên người Hắc Long tỏa ra, linh hoạt như vật sống bao vây cái đầu cùng thi thể của con rồng kia.
Khi con rồng này sử dụng "Ảnh Hồng Long Bản Chú - Loạn" thì Cố Thanh Sơn cũng đang sử dụng thuật pháp.
Ma Long Huyết Duệ.
Ma Long Huyết Duệ chính là năng lực ngay cả nhân tộc thượng cổ khi nghe tới đều kinh hãi, có thể ăn mòn mọi sinh linh mà không gì có thể ngăn cản, rồi chuyển nó thành lực lượng của mình.
Con rồng này khi trước trúng hai mũi tên "Tuyết Thổi", khi định chạy đi lại nhận ảnh hưởng của Ma Long Huyết Duệ, cơ thể đau nhức mãnh liệt, cho nên mới bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận