Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1692. Cục Diện Hung Hiểm


Đánh dấu
Thân hình Cố Thanh Sơn lóe lên, biến mất.
Thần Kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Hắn nhào thẳng tới, bịt kín miệng Quạ.
Quạ lộ vẻ không hiểu.
“Anh Quạ à, coi như ta cầu xin ngươi, tình hình lúc này thực sự quá nguy hiểm, ngươi đừng có mở miệng.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
“Các đội quân của các nền văn minh đang tập kết, chiến tranh chuẩn bị bắt đầu.”
“Những người sống sót hãy tìm kiếm nơi tương đối an toàn để ẩn nấp, kiên trì chờ đợi.”
“Bởi vì phát hiện tận thế ôn dịch thể hoàn chỉnh, đề nghị mỗi một người sống sót không nên một mình truyền tống rời khỏi Tinh Vực U Ám.”
“Nhắc lại lần nữa.”
“Để vạn giới hư không được an toàn, xin đừng một mình rời khỏi Tinh Vực U Ám!”
“Người làm trái lệnh này sẽ bị coi là bị lây nhiễm tận thế ôn dịch, lập tức kết án tử hình.”
“Cách!”
Thẻ bài thân phận bị văng ra, va vào bức tường trong tháp truyền tống, sau đó lăn xuống mặt đất.
Âm thanh biến mất.
Quạ bất mãn nói: “Đúng là một đám nhát gan. Rốt cuộc những chức nghiệp giả như chúng ta có bị nhiễm ôn dịch hay không, lẽ nào bọn họ không nhìn ra?”
“Cũng không phải như vậy.” Ngự Quyển đỡ mắt kính, bình tĩnh nói: “Chúng ta tính ra ôn dịch tổng cộng có hơn một ngàn chủng loại, mỗi một loại đều có phương thức lây nhiễm riêng, một số căn bản không cách nào phát hiện, lỡ như thực sự lan rộng ra thì sẽ hủy diệt vô số thế giới.”
Cố Thanh Sơn tán đồng nói: “Đối mặt với tận thế như vậy nên cẩn thận một chút.”
Hắn lại hỏi Ngự Quyển: “Ôn dịch tận thế thể hoàn chỉnh, có thể tính là đẳng cấp gì?”
Ngự Quyển nói: “Vô Sách, hung nhất.”
“Hung nhất?” Cố Thanh Sơn nghi hoặc nói.
“Đúng, Hang Sâu Vạn Thú phải đối mặt với nhiều tận thế nhất, do đó các thế giới hư không đều tiếp tục sử dụng tiêu chuẩn của bọn họ, nhưng lại được chỉnh sửa một chút: tận thế dưới mỗi một cấp bậc lớn cũng có thể chia nhỏ thành ba cấp là ‘khống chế’, ‘diệt vong’ và ‘hung nhất’.” Quạ xen lời vào.
“Trong tận thế cấp ‘Vô Sách’, tận thế ôn dịch thể hoàn chỉnh áp đảo các tận thế cùng cấp khác, được đánh giá là hung nhất.” Ngự Quyển nói.
Khống chế, diệt vong, hung nhất.
Cố Thanh Sơn ghi nhớ trong lòng, suy đi tính lại một phen rồi trầm giọng hỏi: “Tận thế lợi hại như vậy, sao còn chưa được đưa vào cấp ‘Vô Sinh’?”
Trên mặt Ngự Quyển lộ ra sự cay đắng, thở dài nói: “Bởi vì trong tận thế này, các ngươi chí ít có thể cứu ta trở về, còn nếu quả thật là tận thế cấp Vô Sinh, các ngươi cũng phải chết.”
Trên Vô Sách là Vô Sinh.
Không một ai sống sót.
Bất luận kẻ nào cũng không thể.
Quạ cũng nói: “Không chỉ chúng ta đều sẽ chết, mà toàn bộ vạn giới hư hông đều sẽ phong tỏa nơi này thành vùng cấm, không cho phép bất kỳ ai đến đây, không tập kết quân đội nữa. Bọn họ sẽ từ bỏ nơi này.”
Nói tới đây, ba người đều cảm thấy nặng nề.
Bỗng nhiên, thẻ bài thân phận của ba người phát ra âm thanh.
“Thông báo đến toàn thể.”
“Một ngày rưỡi sau, trận chiến chống lại tận thế sẽ bắt đầu.”
Thông báo kết thúc, thẻ bài thân phận lại trở về vẻ yên tĩnh.
Một ngày rưỡi.
Nói cách khác, ba người còn phải ngồi ngây ngốc trong tòa tháp truyền tống này thêm một ngày rưỡi.
Quạ lẩm bẩm: “Phải đợi một ngày rưỡi, chỉ cần các loại ký hiệu không gian trên tòa tháp này không xảy ra vấn đề, hẳn là chịu đựng được một ngày rưỡi.”
Cố Thanh Sơn giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn hắn ta.
Ai ngờ Ngự Quyển cũng có hành động tương tự.
Ngự Quyển không chỉ nhìn chằm chằm Quạ mà còn thận trọng hỏi: “Xin hỏi, ngài có phải là thích khách danh hiệu ‘Quạ Bạc Chết Đứng’ không?”
“Ờ, là ta, làm sao vậy?” Quạ mờ mịt khó hiểu.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt Ngự Quyển.
Cậu ta xoay người, lấy mắt kính xuống, bắt đầu lau nước mắt.
“Xong rồi, vậy mà là người này... Ký hiệu không gian trong tháp truyền tống nhất định sẽ xảy ra vấn đề.” Ngự Quyển bi thương lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn đoán ra được gì đó, đi tới ngồi xổm bên cạnh Ngự Quyển, nhỏ giọng hỏi: “Hắn ta rất nổi danh à?”
Ngự Quyển quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn, lạ lùng nói: “Sao mà ngươi dám chung một đội với hắn ta? Ngươi không yêu cuộc sống này nữa ư?”
Cố Thanh Sơn nghe đối phương nói như vậy, trong lòng liền hiểu rõ.
Nhìn là biết, năng lực ngôn linh của Quạ thực sự rất nổi danh...
“Này, ta nghe hết đó, các ngươi quá mê tín vào cái loại tiên đoán gì đó, những chuyện trước đây mà ta nói đều là đánh bậy đánh bạ mà thôi.” Quạ bất mãn nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn lặng lẽ truyền âm cho Ngự Quyển: “Không phải Quạ đã thực hiện kiểm tra chuyên môn rồi sao? Hình như là không tra được gì mà.”
Ngự Quyển cũng lặng lẽ truyền âm: “Đúng vậy, năng lực của hắn căn bản không kiểm tra được, bởi vì loại năng lực này trình độ cường đại, đã vượt qua hạn mức cao nhất của máy kiểm tra.”
Nói xong, Ngự Quyển lấy ra một tấm da dê, bắt đầu viết cái gì lên đó.
Cố Thanh Sơn tập trung nhìn vào, là một bức di chúc.
Suy nghĩ một chút, Cố Thanh Sơn lại truyền âm: “Nếu quả thực lợi hại như vậy, hắn hoàn toàn có thể nói điều ngược lại mà, ví dụ như chuyện có lợi cho chúng ta.”
Ngự Quyển cũng không ngẩng đầu, hạ bút nhanh như bay, đáp lại: “Năng lực này của hắn, chuyện tốt không linh, chỉ có chuyện xấu mới linh.”
Cố Thanh Sơn: “...”
Cái này thực sự không cứu được.
Chẳng lẽ ký hiệu không gian trong tòa tháp này thật sự sẽ xảy ra vấn đề?
Năng lực truyền tống trong tòa tháp này tập trung toàn bộ tinh hoa của vạn giới hư không, bởi vậy mới có thể tạm thời chống đỡ tận thế, văn minh thất lạc và quái vật kinh khủng bên ngoài.
Nếu như tháp xảy ra vấn đề, tất cả mọi người sẽ chết.
Cố Thanh Sơn im lặng một hồi, lấy ra một cái chảo từ trong ngực.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Quạ ngạc nhiên nói.
“Đã là ban đêm, cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chỗ ta có lương khô.” Quạ lấy ra một bọc thức ăn nhàu nát, vừa cứng vừa lạnh.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, nói: “Như ngươi là không được.”
Ngự Quyển cười thảm thương: “Đúng vậy, có chết cũng phải ăn thật ngon, chết làm ma no.”
Cậu ta đã viết xong di chúc.
“Cũng không phải như vậy.” Cố Thanh Sơn bắt đầu lấy ra các nguyên liệu và gia vị nấu ăn, miệng nói: “Mỹ thực phong phú có thể giúp chúng ta có được năng lượng, điều chỉnh trạng thái, lấy tinh thần no đủ để đối mặt với hoàn cảnh khó khăn.”
Xoẹt.
Lửa nổi lên.
Bắc nồi sắt lên, cho vào một ít dầu, trong nồi nhanh chóng phát ra âm thanh xèo xèo.
“Bữa tối nay ăn thứ gì đó nong nóng nhé, các ngươi có ý kiến gì không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hai người không nói gì.
“Tên ma quỷ này là quỷ đói hả?” Quạ lặng yên suy nghĩ.
“Bữa tối cuối cùng sao? Ma quỷ này thật ra rất chu đáo.” Ngự Quyển nghĩ trong lòng.
Cố Thanh Sơn không nghe ai trả lời liền mặc kệ bọn họ, trực tiếp chuẩn bị bữa cơm theo ý mình.
Nguyên liệu nấu ăn là cá trắng ở dòng suối trên ngọn núi sau Bách Hoa Tông, vốn là mĩ vị cực phẩm, ngay cả Tạ Đạo Linh cũng thích ăn.
Lần này bởi vì phải đối mặt với tận thế Vô Sách hung hiểm nhất, lại có hai đồng đội, Cố Thanh Sơn liền đặc biệt lấy ra mấy con.
Toàn bộ những con cá này đều được hắn dùng kỹ thuật dùng dao gần như hoàn mỹ cắt ra thành từng lát, tẩm bột linh mạch, đi kèm với một ít rượu nếp, muối, gừng và những thứ khác đều được quấy đều và ướp.
Lúc này mở chảo ra, đổ nước linh tuyền vào, thêm vào mười sáu loại gia vị chỉ có ở thế giới tu hành, để thêm ngon thì dùng một chút đường, lửa lớn đun sôi, giảm nhỏ lửa rồi đun thêm khoảng bảy tám phút.
“Ừm, rất ngon.”
Cố Thanh Sơn múc một muỗng canh cá, chậm rãi húp một ngụm.
Một lát sau, nhấc nồi.
Chỉ thấy một miếng cá tỏa ra mùi thơm, cùng với nước sốt, đổ hết vào đĩa, Cố Thanh Sơn lại lấy ra một thùng ớt đặc chế, múc từng thìa rắc lên.
Những miếng ớt lớn đỏ tươi chiếu vào miếng thịt trắng như bạch ngọc, lại được nước sốt tản ra quầng sáng nhàn nhạt làm nổi bật, chỉ liếc mắt một cái thôi đã chảy cả nước miếng.
Cố Thanh Sơn lại làm thêm món sở trường là thịt lợn nướng, bánh bao tôm, xíu mại, dạ dày, sườn heo hầm, gà bó xôi, trái cây ăn vặt làm thành ba mươi ba lồng, sau đó, với động tác hoa cả mắt, làm thêm một nửa nồi cơm chiên hải sản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận