Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2095. Giác ngộ tử chiến (1)


Đánh dấu
Bất tri bất giác, Cố Thanh Sơn đã đi tới trước đại điện.
—— Nơi này là trung tâm của toàn bộ Quỷ Miếu, chờ lát nữa, mọi thứ sẽ bắt đầu từ nơi này, hẳn sư tôn sẽ chú ý tới vị trí này.
Cố Thanh Sơn tìm đến một nơi, yên lặng đứng đấy.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Một tiếng nói xuất hiện ở phía sau.
Ma Long.
Giờ phút này, hắn ta đã không còn là hắn ta của ban đầu, mà là thanh kiếm tận thế kia.
"Nhận lệnh của tận thế Thời Gian, ta đến quan sát văn minh, tra xét xem kế hoạch có lỗ thủng nào hay không." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Ma Long nghe hắn nói như vậy thì thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát những ác quỷ và thiên sứ đằng đó, chờ đợi thời khắc con mắt khổng lồ kia buông xuống nơi này.
Cố Thanh Sơn cũng thu hồi ánh mắt.
"Thanh kiếm này không có ở bên cạnh Ma Long." Hắn âm thầm nói với Mạc.
Mạc nói tiếp: "Kiếm nằm ngay trên đỉnh đầu Ma Long, nó thả ra sức mạnh vô tận vừa để bảo vệ Ma Long, vừa khống chế lấy hắn ta, đồng thời còn có thể khiến cho không kẻ nào nhận ra sự hiện hữu của nó."
"Lợi hại như vậy sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc thở dài, tràn ngập ý thất bại mà nói: "Thanh binh khí tận thế này thật sự rất lợi hại, tôi không cách nào tưởng tượng rốt cục có cái gì đối kháng được nó nữa."
"Chẳng lẽ nó không có nhược điểm nào sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc đường đường là Chúa tể Nguyên lực Vô tận, trải qua vô số tháng năm, thông hiểu các loại lực lượng, chứng kiến không biết bao nhiêu văn minh quật khởi rồi điêu tàn, kiến thức của hắn ta là sâu rộng nhất trong cả dòng chảy thời không hỗn loạn.
Mạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Nó nhất định phải có một chủ nhân —— Xem ra Ma Long với năng lực Đồ Vật Thân Thiện kia chính là chủ nhân mới mà nó lựa chọn, chỉ có điều nó và Ma Long còn chưa triệt để kết hợp thành công —— Cho dù là thế, tôi cũng không nghĩ ra có cái gì đối phó được nó nữa."
"Anh thì sao? Anh có thể đối phó được nó không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tôi... Cũng không được." Mạc nặng nề buông lời.
Sự tuyệt vọng trong lòng Cố Thanh Sơn càng đậm thêm một phần.
Hắn thở sâu, ổn định tâm thần.
Không thể rối loạn.
Lúc này, nhất định phải trấn định.
Đến cùng còn có biện pháp nào nữa đây?
"... Chúng ta đổi phương pháp khác đi, nếu tôi cố ý kích động bọn tận thế va chạm với lực lượng ‘Xuyên Tạc’, bọn chúng sẽ bị đá ra khỏi dòng chảy thời gian này, không phải sao?" Cố Thanh Sơn hỏi lại lần nữa.
Giọng nói của Mạc càng sa sút hơn ——
Hắn ta khàn giọng nói: "Không được, tận thế Thời Gian là cao thủ trong việc đùa bỡn thời gian, nó sẽ tìm ta tất cả các tận thế một lần nữa, sau đó đưa hết đến thời khắc mà cánh cửa thế giới mở ra —— Thời khắc đó đã không còn tồn tại nguy hiểm xuyên tạc lịch sử, bọn chúng vẫn có thể hủy diệt hết thảy."
Cố Thanh Sơn lập tức im lặng không nói chuyện.
Thời gian.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây.
Từ đầu đến cuối Cố Thanh Sơn không lại mở miệng nói bất kỳ lời nào nữa.
Lấy trí tuệ và sự nhạy bén của hắn, cũng đã không tìm ra được biện pháp đối phó mới.
Thật sự là ——
Tận thế quá hùng mạnh, hoàn toàn không phải lực lượng mà hắn có thể đối đầu.
Đúng lúc này, trong đại điện có một người đi tới, gây nên sự chú ý của hắn.
"Thương Vô Chương".
—— Hiện giờ, "Thương Vô Chương" chính là Cố Thanh Sơn của thời điểm này.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt hắn là mặt nạ ác quỷ, hơn nữa đã đoạt xác một tu sĩ ác quỷ khác nên cũng không sợ bị phát hiện.
Mình vừa đi ra từ bên trong đại điện, vậy bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?
Cố Thanh Sơn cố nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Đúng rồi, mình vừa giành được mảnh vỡ của thanh Định Giới Thần Kiếm này, sau đó đi ra đại điện chờ Lâm.
Nếu như đã đến giờ phút này, như vậy chỉ mấy phút nữa thôi là con mắt khổng lồ sẽ xuất hiện.
Thời khắc cuối cùng sắp đến rồi.
Cố Thanh Sơn nhìn "Thương Vô Chương" bên ngoài đại điện.
Hắn cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chính mình của thời điểm quá khứ, để mặc cho trái tim mình chìm sâu trong bóng tối và tuyệt vọng.
Thời gian càng ngày càng khẩn cấp.
Nhưng căn bản lại không có biện pháp.
—— Cả Thi thể đóng băng cũng không thể chiến thắng đối phương, cho dù hắn có ngàn vạn sách lược cũng có thể làm được gì kia chứ?
Bỗng nhiên, bên trong thần niệm, mảnh ngọc giản trong túi trữ vật chợt biến mất.
Sư tôn đến rồi!
Cố Thanh Sơn mừng rỡ, nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy khắp nơi đều là tu sĩ ác quỷ và những thiên sứ kia.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, đông đảo cao thủ đều cùng nhau tụ tập bên ngoài đại điện, chờ Nữ Đế Reneedol sai bảo.
Ma Long thì lại cách hắn xa chút, đang dán mắt vào "Thương Vô Chương" bên ngoài đại điện, đăm chiêu suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn căng thẳng trong lòng.
Rốt cuộc tu sĩ ác quỷ nào mới là sư tôn?
—— Xem hết ngọc giản rồi thì mau trốn đi!
Nơi này tập trung nhiều tận thế như vậy, sư tôn tuyệt đối không thể ở lại chỗ này nữa.
Cố Thanh Sơn âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Một giây.
Hai giây.
Trong túi trữ vật đột nhiên có thêm một thứ.
—— Rõ ràng chính là cái mảnh ngọc giản kia!
Sư tôn trả nó lại rồi.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng dùng thần niệm quấn quanh ngọc giản.
Bên trên ngọc giản lập tức truyền đến tiếng nói của Tạ Đạo Linh:
"Thanh Sơn, vi sư không ngờ tình thế đã chuyển xấu đến mức độ này, con mau tìm cơ hội chạy trốn đi."
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình.
Rõ ràng là con khuyên người trốn, tại sao người lại quay ngược lại khuyên con trốn chứ?
Chỉ nghe Tạ Đạo Linh tiếp tục nói: "Vi sư còn có một vài mảnh vỡ hồn phách bị rơi vào Lục Đạo Luân Hồi, trước khi Lục Đạo triệt để khôi phục, ta không thể nào bỏ nó mà rời đi được."
Không cách nào rời đi?
Sư tôn không cách nào rời đi ư?
Vậy nàng chỉ có thể chết trong cánh cửa thế giới mà thôi.
Cơn rét trong lòng Cố Thanh Sơn càng ngày càng đậm.
Trong ngọc giản, tiếng nói của Tạ Đạo Linh tiếp tục vang lên:
"Đã đi không được, vi sư đành phải ở lại, liều một lần cuối cùng."
"Hết thảy đều sẽ bị hủy diệt triệt để —— Đợi lát nữa cánh cửa thế giới mở ra, ta sẽ toàn lực tấn công, hấp dẫn sự chú ý của tất cả tận thế."
"Thanh Sơn, con nên nhân cơ hội lúc ta ra tay, lập tức xông ra ngoài cánh cửa thế giới, cao chạy xa bay."
"Mặc dù không biết bên ngoài là tình huống thế nào, nhưng so với việc ở lại bên trong cánh cửa thế giới thì vẫn có thêm một chút hi vọng sống."
"Thanh Sơn, đồ đệ của ta, đừng có cãi lời ta, cũng đừng khóc thút thít như đứa trẻ con, tâm ý vi sư đã quyết rồi."
"—— Nhớ kỹ, con phải sống thật tốt, thay cho Tú Tú các nàng."
"Có lẽ có một ngày..."
"Con có thể báo thù cho chúng ta."
Tiếng nói của Tạ Đạo Linh đã biến mất.
Không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên nữa.
Cố Thanh Sơn đứng ngay nơi đó không nhúc nhích, giống như một cái xác đã mất đi linh hồn.
Đúng vậy, theo tính cách của sư tôn, một khi quyết định cái gì rồi thì chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi.
Huống chi, người thật sự không đi được.
Sư tôn...
Phải chết ở chỗ này sao.
Cố Thanh Sơn rũ hai mắt xuống, đáy lòng là bi thương vô hạn.
Đột nhiên ——
Trên bầu trời vang lên vô số còi báo động chói tai.
Đám ác quỷ lớn tiếng kêu lên:
"Tình huống thế nào rồi?"
"Không biết, giống như xảy ra đại sự gì đó."
"Chuẩn bị nghênh địch!"
"Không có gì đâu, là trinh sát của chúng ta!"
Chợt một tên ác quỷ hốt hoảng rơi xuống từ không trung, đang rơi giữa chừng thì lập tức được một đám thiên sứ ngăn lại.
"Trực tiếp tiến vào điện!"
Tiếng nói của Reneedol vang vọng cả bầu trời.
Ác quỷ kia lung lay sắp đổ, được đỡ lấy và đáp xuống bậc thang trước đại điện.
Chỉ thấy máu loãng toàn thân ác quỷ kia không ngừng chảy ra, miệng thì vô ý thức lẩm bẩm:
"Nó sắp tới! Nó sắp tới!"
Cánh cửa đại điện mở ra hai bên, một lực hút khổng lồ bọc lấy ác quỷ, trực tiếp kéo nó đi vào.
Bành!
Cửa khép lại lần nữa.
Qua mấy giây, cửa lại mở ra.
Lâm đi ra từ bên trong.
Mặt cô như sương lạnh, nghiêm nghị ra lệnh: "Tất cả các thiên sứ từ sáu cánh trở lên, lập tức lấy giáp, chuẩn bị theo ta chiến đấu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận