Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1687. Thăm Dò (1)


Đánh dấu
Người khổng lồ cười gằn, giơ lưỡi rìu trong tay lên, bổ mạnh xuống người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng yên không động, giơ kiếm đón đỡ.
Keng!
Một tiếng nổ khi hai vũ khí đập vào nhau vang lên rất chói tai.
Cả người khổng lồ lẫn chiếc rìu kia đều bị đẩy bay ra ngoài.
Sau đó, Cố Thanh Sơn dùng kiếm chỉ thẳng tắp tới người khổng lồ.
Một ánh kiếm khổng lồ bay ra như một tia chớp, đâm vào người khổng lồ rồi chém nó thành một màn mưa máu, để gió cuốn bay xa xa.
Bí kiếm - Thiết Kiếm Lan Giang!
Cố Thanh Sơn vừa ôm đứa bé, dùng tay còn lại cầm Địa kiếm mà lắc đầu: "Thật xin lỗi, muốn so lực lượng thì ngươi vẫn không phải đối thủ của thanh kiếm trên tay ta."
Khi kiếm va chạm với chiếc rìu lớn đã đập bay cả người khổng lồ lẫn thanh rìu chiến bay ra ngoài. Khi còn đang bay, nó đã bị ánh kiếm bay ra chém thành một màn mưa máu.
Màn mưa máu bay về trong bão cát, biến mất không còn tăm tích.
Mà ở bên khác, Quạ cũng đã kết thúc chiến đấu.
Kiếm trong tay hắn ta cắm vào ngực của pháp sư, rồi làm cho cơ thể đối phương nổ tung, mưa máu nhập vào bên trong bão cát rồi biến mất.
Quạ quay đầu lại, thấy Cố Thanh Sơn đang ôm đứa bé, vừa hát một bài ca vừa dùng hai tay đung đưa.
"À á a... đừng khóc, đừng khóc." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Quạ đỡ trán, nói: "Này, ngươi ôm ngược rồi, đầu của đứa bé phải để gần ngực của ngươi, chứ không phải để hai chân nó chổng lên trời, đầu hướng xuống đất."
Cố Thanh Sơn giật mình: "Ta còn tưởng tư thế này sẽ dễ đi vào giấc ngủ hơn chứ."
Sau khi Cố Thanh Sơn điều chỉnh tư thế của đứa bé xong thì nhìn Quạ mà nói: "Có vẻ như ngươi rất có kinh nghiệm nha, hay là ngươi bế nó đi?"
Quạ mới không muốn làm chuyện này đâu, hắn ta lùi về phía sau một bước rồi nói: "Đánh nhau là sở trường của ta, còn việc chăm sóc em bé thì ta chỉ mới nhìn thấy người khác làm, chứ chưa bao giờ thực hành cả."
Cố Thanh Sơn nhìn vào đứa bé vẫn đang khóc, nói với giọng hoang mang: "Có phải đứa nhóc này đang đói bụng không vậy?"
"Không biết, dù sao thì hai ta đều không có sữa, chúng ta tới thủ đô nhanh đi, nơi đó mới có sữa cho nó uống." Quạ nói.
"Nói rất đúng, chúng ta đi thôi!" Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đang định rời khỏi thì tấm thẻ thân phận lại bắt đầu rung:
"Xin chú ý."
"Xin tất cả mọi người hãy chú ý!"
"Tất cả bình dân đã được chuyển tới Tinh Vực U Ám, đã không còn cách nào cứu vãn việc thế giới Rừng Cây U Ám bị hủy diệt nữa cả."
"Chúng ta sẽ giữ lại một vài điểm truyền tống dưới đây, tất cả nhân viên chiến đấu hãy đi về phía Tinh Vực U Ám."
Sau đó có rất nhiều tia sáng từ trong thẻ thân phận bắn ra, tạo thành rất nhiều tọa độ trên hư không.
"Thế giới này thua nhanh đến vậy sao." Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Quạ suy nghĩ rồi nói: "Tình hình có vẻ không đúng, tận thế mà chúng ta gặp được còn chưa mạnh tới mức ép tất cả mọi người phải rời khỏi nơi đây nữa mà."
Cố Thanh Sơn lại nghĩ khác, nói: "Không, ta gặp được loại tận thế này nhiều lần hơn ngươi nên ta đã phát hiện ra một điều, càng gặp tận thế nhiều lần thì uy lực của tận thế lại càng mạnh."
Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa hỏi thăm Giao diện Chiến Thần:
"Giao diện, khi trước ngươi nói loại tận thế này cùng loại với tận thế bão cát, hiện tại có thể xác định hay chưa?"
Giao diện Chiến Thần cũng trả lời:
[Tình báo không đủ, vẫn không thể xác định được.]
Cố Thanh Sơn hỏi tiếp: "Nếu như là tận thế bão cát, như vậy thì nó chính là tận thế loại tăng trưởng, theo ý của ngươi thì tốc độ phát triển của tận thế này có phải là tốc độ bình thường hay không?"
[Không bình thường, nó tăng trưởng quá nhanh.] Giao diện Chiến Thần trả lời.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía số hồn lực còn thừa của mình...
Chỉ hai câu nói, mà nó lấy đi của mình hai ngàn hồn lực.
Cố Thanh Sơn nhịn không được mà than thở.
Thế nhưng hồn lực vẫn không quan trọng bằng việc làm rõ ràng tình huống trước mắt.
Chẳng lẽ còn có tận thế càng mạnh hơn tận thế bão cát nữa sao?
Bỗng nhiên...
Một tiếng vang nhỏ đánh gãy suy nghĩ của hắn...
Trong không khí xuất hiện một mùi khai và thối.
Mũi của Quạ hơi động vài lần rồi bình luận: "Đứa trẻ đi ngoài sau khi bú sữa mẹ đều có mùi như này."
Cố Thanh Sơn đưa đứa bé ra, rồi nói: "Nếu như ngươi hiểu được nhiều như vậy thì hãy thay cho đứa bé này cái..."
Hắn còn chưa nói xong thì Quạ đã chạy ra rất xa, xua tay liên tục mà nói: "Chỉ vì ta có một vài người bạn cũng có trẻ nhỏ nên mới biết được điều này mà thôi, thế nhưng việc rửa ráy thay tã thì ta hoàn toàn không biết chút gì cả, ngươi thay cho nó đi."
Cố Thanh Sơn vẫn giữ động tác cũ, nhìn chằm chằm vào Quạ.
"Cố lên, chuyện này chỉ cần luyện tập vài lần là quen thôi mà." Quạ khích lệ.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Mà đứa bé lại càng khóc càng to.
"Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh." Cố Thanh Sơn tự nhủ.
Rồi hắn để đứa bé xuống đất, cởi tã lót ra.
Trên tã lót của đứa bé dính đầy phân và chất lỏng.
Hiện tại còn không có quần áo cho nó thay nữa...
Vậy phải làm sao đây?
Hiện tại, tận thế đã càn quét thế giới này...
Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Hắn dùng tay nắm chặt Thiên kiếm, nhìn về phía đứa bé đang khóc to.
"Ngươi muốn giết nó hả?" Quạ hỏi.
"Ngươi tưởng ta là ma quỷ à?" Cố Thanh Sơn hỏi lại.
"Thì ngươi chính là ma quỷ mà."
"Không phải, ta có một cách..."
Cố Thanh Sơn nói, rồi truyền âm cho mấy thanh kiếm của mình.
"Băng Ly, chúng ta dùng Loạn Lưu được không?"
Lạc Băng Ly khá khó hiểu mà nói: "Đứa trẻ này vẫn đang sống tốt mà, dùng Loạn Lưu làm gì?"
Sơn Nữ cũng hỏi: "Công tử, ngài muốn đứa trẻ này lớn lên hay sao?"
Địa kiếm cũng nói: "Như vậy cũng không được, mặc dù Thiên kiếm có thể làm cho nó lớn lên, chuyển tới lúc mà ngươi muốn, thế nhưng đứa nhóc này không trải qua chuyện gì, tâm trí không trưởng thành, vô dụng mà thôi."
Cố Thanh Sơn giải thích: "Các ngươi đều nghĩ sai rồi, ta muốn dùng Loạn Lưu để đứa bé này trở lại trạng thái vào mấy giờ trước, như vậy nó cũng sẽ không buồn ị, đống chất thải trên người của nó cũng sẽ biến mất."
Bốn thanh kiếm đều cùng cười to.
"Cố Thanh Sơn, thần kỹ của ta không phải dùng để giặt tã, ngươi không thể dùng pháp quyết vệ sinh được sao?" Lạc Băng Ly gần như phát điên mà nói.
"Hiện tại ta là ma quỷ, không thể để lộ thân phận người tu hành." Cố Thanh Sơn vẫn kiên trì.
"Công tử, ngài nghĩ cách khác đi, hiện tại chúng ta đang ở trong tận thế, vẫn nên giữ lại Loạn Lưu thì hơn." Sơn Nữ đề nghị.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một cách khổ sở.
Thật sự là sơ sót, mình thế mà lại không biết thay tã.
Nếu như có thể dùng pháp quyết vệ sinh thì không có vấn đề lớn như vậy rồi.
Thế nhưng Quạ còn ở cạnh nhìn chằm chằm nữa kìa, mà nơi này lại là một đống đổ nát, ngay cả nước cũng không có.
Quạ là kiếm khách hệ lửa, mình lại là một ma quỷ của sự sợ hãi, là một ma quỷ hệ hắc ám, cũng không thể biến ra nước được.
Quạ nói: "Này, nếu không chúng ta tới thẳng Tinh Vực U Ám đi? Nơi đó chắc chắn có bình dân hiểu chuyện này, còn có thể cho đứa bé này bú nữa."
"Điểm truyền tống cách đây có xa hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Xa hơn thủ đô chút, chúng ta đi nhanh hơn là không có vấn đề gì." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cứng người lại, rồi vỗ tay mà nói: "Ta có cách rồi, Quạ, ngươi đợi ta một lát."
Rồi hắn vui vẻ ôm lấy đứa bé, sử dụng thuật pháp thế giới – Sương Mù Giáng Lâm!
Từng lớp sương mù xuất hiện, bao quanh người hắn lại, rồi hắn biến mất.
Ở một nơi khác.
Trong thành Hư Không.
Tại phòng nhỏ làm bằng gạch.
Tiểu Điệp còn đang xào rau trong bếp, bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó, đặt cái xẻng nấu ăn xuống, rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, từng đám sương mù xuất hiện từ trong hư không.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn ôm một đứa bé đang khóc lớn từ đó đi ra.
Tiểu Điệp nhíu mày, nói: "Đây là con của cậu với ai vậy? Với Mèo Con à?"
"Không phải." Cố Thanh Sơn vội vàng lắc đầu.
Rồi hắn kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tiểu Điệp biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận