Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2393. Thành trống không (1)


Đánh dấu
Nhóm dịch. Thiên Tuyết
"Không đúng, ta dùng roi quất cũng không có biện pháp làm con liều mạng tu hành, nhất định có biến cố gì."
Cô bé lắc đầu nói.
Nàng đang muốn hỏi, chợt như cảm nhận được điều gì, ánh mắt lướt qua Tần Tiểu Lâu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một người con gái đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
"Lại là một sư tôn! Chẳng lẽ là phân thân?" Uyển nhi giật mình nói.
"Không, nếu là phân thân của sư tôn, sao sư tôn lại cùng chúng ta tìm đến khổ sở như vậy." Trên mặt Tình Nhu lộ ra nét đề phòng.
"Không có gì, nàng chính là ta." Cô bé kia nói.
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đã tới ngày này." Tạ Đạo Linh nói khẽ.
Nàng đi đến trước mặt cô bé kia, hỏi: "Vậy lấy ta làm chủ, hay là lấy ngươi làm thân thể?"
Cô bé kia đáp: "Chẳng lẽ Tạ Đạo Linh ta còn biết thương mến quá khứ hay sao?"
"Cũng đúng, vậy thì lấy ngươi làm chủ vậy."
Hai người đi về phía nhau, sáp nhập lại rồi dần dần hóa thành một người.
"Sư tôn?" Tần Tiểu Lâu lo lắng nói.
"Không có gì, bây giờ linh hồn của ta mới được hoàn chỉnh, từ đây thoát khỏi gông cùm xiềng xích, không bị bất cứ điều gì trói buộc nữa."
Cô bé kia nói xong thì thân hình cũng dần dần biến hóa, lớn lên.
Cuối cùng bộ dáng của nàng dừng lại vào độ tuổi thiếu nữ.
Một khí thế khó hiểu từ trên người nàng phát tán ra, truyền khắp toàn bộ thế giới.
Một thiếu nữ mỹ lệ xuất hiện trước mặt ba tên đệ tử.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
"Chúc mừng sư tôn!"
Tần Tiểu Lâu, Uyển nhi và Tình Nhu đồng loạt lên tiếng.
Tạ Đạo Linh nhắm hai mắt lại, hình như đang nhớ lại cái gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Khí thế trên người Tạ Đạo Linh càng ngày càng mạnh, nhưng lông mày nhưng dần dần nhăn lại.
Nàng nâng một cánh tay tuyết trắng như ngọc lên, nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
—— Hình như gặp vấn đề nan giải gì, động tác bấm đốt trên tay nàng càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí lấy ra một cái mai rùa, dùng ngón tay liên tục điểm nhẹ ở phía trên.
Tần Tiểu Lâu lo lắng hỏi: "Sư tôn đang tính cái gì? Có muốn con hỗ trợ cùng tính một lượt hay không?"
"Không cần."
Tạ Đạo Linh mở mắt ra, sắc mặt nặng nề mà nói: "Một khi các con biết ta đang tính cái gì, vậy các con sẽ gặp nguy hiểm —— "
Hai tay nàng hợp lại với nhau, nhanh chóng ra một ấn, thấp giọng nói: "Nghe lệnh!"
Hư không khẽ động, một đóa hoa yêu dã được hắc ám bao quanh đột nhiên hiện ra.
Một người con gái đoan trang chân đạp bụi hoa, phiêu diêu rơi đến trước mặt Tạ Đạo Linh.
"Đế Quân, ta chờ ngài rất lâu rồi." Cô ta kích động nói.
Tạ Đạo Linh nhìn vào nàng, gương mặt lộ vẻ hoài niệm, hỏi: "Con gái của ngươi chính là Ly Ám sao?"
"Đúng vậy." Nữ tử nói.
—— Thì ra nàng chính là Nguyên Thủy Ma Mẫu.
"Con gái của ngươi bây giờ đang phụ tá bên cạnh đồ đệ của ta, ngươi có yên tâm không?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Yên tâm." Nguyên Thủy Ma Mẫu đáp.
Tạ Đạo Linh gật gật đầu, lên tiếng: "Năm đó vào thời khắc ta chuyển thế, từng có phó thác cho ngươi vài chuyện, bây giờ ta đã về rồi, ngươi hãy bẩm báo cho ta hay."
Nguyên Thủy Ma Mẫu nói: "Đế Quân, năm đó ngài chỉ tùy ý hát vài câu ca dao, lại nói ca dao này không cần giữ bí mật, chỉ cần lưu truyền là được rồi."
"Xem ra chỉ có ta có thể hiểu được ẩn ý —— ngươi hát lại cho ta nghe." Tạ Đạo Linh nói.
Nguyên Thủy Ma Mẫu dừng một chút, cất tiếng háy xa xăm: "Lộc kêu ô ô, ăn táo ngoài đồng; Ta có khách quý, trống sắt thổi sênh, Rõ ràng như trăng, khi nào nhặt được; Ưu từ đó đến, không thể cắt ngang."
Nàng hát xong thì im ngay, nhưng dư âm yểu điệu, ưu sầu không tiêu tan, cứ như xen lẫn chút luyến lưu.
"Thật êm tai." Tần Tiểu Lâu khen.
Uyển nhi và Tình Nhu cũng lộ ra vẻ say mê.
Tạ Đạo Linh lại không lên tiếng.
Nàng như pho tượng bùn mà đứng tại chỗ bất động.
Chẳng biết tại sao, trên gương mặt của nàng hiện ra một vẻ đau buồn.
. . .
Đại mộ.
Nơi sâu thăm thẳm.
Một con quái vật có đôi cánh chim như lưỡi đao đang nằm ở đằng sau cồn cát.
Là Cố Thanh Sơn.
Hắn lặng lẽ quan sát quần thể kiến trúc phía trước.
Chỉ thấy những kiến trúc kia đều làm từ gạch ngói lưu ly, rường cột chạm trổ, trông có cảm giác như một tòa Thiên Cung.
Nhưng giữa những nét hoa mỹ, toàn thân bọn chúng lại lấy màu đen làm cơ sở, còn điêu khắc một vài đồ án dữ tợn, hiện ra mấy phần quỷ khí âm trầm.
Những kiến trúc này đếm mãi không hết, cao thấp chập trùng, san sát nối tiếp nhau, chúng cứ kéo dài kéo dài mãi đến cuối tầm mắt.
—— Bọn chúng tạo thành một tòa thành hoàn chỉnh!
Cố Thanh Sơn nhìn một hồi, nói nhỏ: "Thế thì kì quái, trong thế giới tướng vị của ngươi ngay từ đầu đã có một tòa thành hay sao?"
Trong hư không bên cạnh hắn truyền đến giọng nói của Thần Kiếm Định Giới:
"Có thì có đó, nhưng vốn là trống rỗng."
Cố Thanh Sơn chắt lưỡi, nói: "Vậy thì phiền toái, nó cư nhiên xây một tòa thành tại nơi này, hơn nữa ta thấy được chung quanh tòa thành toàn là pháp trận nghiêm ngặt —— chúng ta chưa chắc đã vào được đâu."
Thần Kiếm Định Giới nói: "Ngươi nghĩ nhiều qúa, những thứ này cũng không phải là nó kiến tạo, kỳ thật ta là dựa theo ý đồ của Kiếm chủ, tạo dựng một thế giới tướng vị bên trong chuôi kiếm, tất cả kiến trúc và công trình đều lấy suy nghĩ mà hiển hóa, không khác gì so với chân thực."
"Cho nên mọi thứ ở đây đều là thần thông chuôi kiếm của ngươi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, đương nhiên là thần thông của ta." Thần Kiếm Định Giới nói.
Vừa dứt lời, một làn sóng dao động kỳ diệu bao phủ hắn và thần kiếm.
—— Đây là cảnh tượng mà bất kỳ kiếm khách nào cũng hết sức quen thuộc.
Nhận chủ!
Nhưng đây chỉ là bước đầu nhận chủ, cách giai đoạn người và kiếm triệt để thừa nhận lẫn nhau còn cách một đoạn.
Hư không đột nhiên hiện ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi:
[Ngươi nghe được kiếm linh giảng thuật về thần thông thứ nhất của nó: ]
[Kiếm Giới Sâm La.]
[Miêu tả: Kiếm này có thể căn cứ ý đồ của Kiếm chủ, ý đồ của Kiếm chủ, tạo dựng một thế giới tướng vị bên trong chuôi kiếm, hết thảy đều lấy suy nghĩ mà hiển hóa, không khác gì so với chân thực.]
[Chú ý!]
[Ngươi đã biết được một dạng thần thông của Thần Kiếm Định Giới Lục Đạo.]
[Nếu như ngươi lại nghe nó nói về ba loại thần thông, như vậy ngươi sẽ trở thành chủ nhân chân chính của nó.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận