Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2023. Ta Nắm Chặt Thời Gian


Đánh dấu
"Ngươi ảnh hưởng tới ta."
Luồng sáng tím đen kia biến thành một người khổng lồ, nói.
Đại Ca nói với vẻ bình tĩnh: "Nói tóm lại, nàng ta đã chết."
Người khổng lồ kia cười khẽ: "Ngươi lừa gạt người yêu của mình, sau đó giết nàng ta, rồi lại ném linh hồn của nàng ta tới nơi sâu xa của dòng sông Sinh Tử, quả thực là một tên tàn nhẫn."
"Ta vẫn luôn là loại người này." Đại Ca nói.
Người khổng lồ kia hơi ngạc nhiên, nói: "Loại sinh linh như ngươi thật sự là hợp với ý ta, nếu không ngươi hãy gia nhập với chúng ta chứ?"
Đại Ca nói với giọng bình tĩnh: "Nếu không có cơ thể của nàng ta làm chất môi giới, ngươi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, ngay cả cơ hội ra tay đều không có, còn dám tới trêu chọc ta sao?"
Đại Ca vẫy tay.
Trong hư không, bảy sợi tóc dài bằng một người trưởng thành, giống như xúc tu hiện ra, bị Đại Ca tóm lấy rồi giấu đi.
Đó là tóc mà Reneedol đã trộm ra khỏi Vực Sâu Vĩnh Hằng, hiện tại lại trở về với chủ nhân cũ.
Trong toàn bộ quá trình này, người khổng lồ kia chỉ đứng yên quan sát, không có cử động nào cả.
Thật sự giống hệt với lời nói của Đại Ca, hiện tại nó không làm được điều gì cả.
Thế nhưng ngay sau đó, người khổng lồ cúi người, thả xuống một đồ vật.
Có một phù văn kỳ lạ nào đó do ánh sáng màu tím đen ngưng tụ thành, chầm chậm rơi xuống trước mặt Đại Ca.
"Thế mà ngươi lại có thể tiếp xúc với những sợi tóc kia? Xem ra ngươi có tư chất vượt qua chúng sinh bình thường, hoàn toàn có thể gia nhập trận doanh Tận Thế."
"Tới đi, nhận lấy phù văn này, ngươi sẽ có thể liên lạc được với chúng ta, hoàn toàn đứng bên trận doanh Tận Thế, như vậy sẽ hoàn toàn không sợ hãi bất kỳ loại tử vong nào nữa!"
Đại Ca xem thường: "Ta sẽ không gia nhập Tận Thế, đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Người khổng lồ cũng không tức giận, giải thích khá kiên nhẫn: "Thực ra tận thế xuất hiện ở mọi nơi như là quy luật chuỗi thức ăn trong tự nhiên vậy, những kẻ săn mồi cao hơn một tầng luôn là tận thế của sinh mệnh tầng thấp hơn. Ngọn lửa đốt cháy vạn vật cũng là tận thế của vạn vật; ánh sáng loại bỏ đêm tối cho nên ánh sáng chính là tận thế của bóng đêm. Đối với tất cả thế giới mà nói, sinh mạng chính là ký sinh trùng, cho nên sinh mệnh là tận thế của thế giới, sự tử vong mới là quà tặng tốt nhất mà sinh mệnh có thể dành cho thế giới."
"Tới đi, Cánh cửa thế giới đã được mở ra một lần nữa, ngươi đã nhận được cơ hội có thể gia nhập vào tận thế chân thực."
"Hi vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội này."
Khi người khổng lồ còn chưa nói xong thì phía xa có một luồng sáng bay tới.
Ánh kiếm bùng nổ, như là một luồng sáng nối liền trời đất, đánh mạnh vào trên người Người khổng lồ.
Ngay sau đó, người khổng lồ bị xóa bỏ hoàn toàn, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Keng!
Một thanh kiếm cắm thẳng trên tảng đá, tản ra kiếm ý kinh khủng.
Cố Thanh Sơn vươn tay, rút kiếm ra rồi nắm chặt.
"Kết thúc rồi sao?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy."
Đại Ca gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Sau khi nàng ta chết, ta không muốn linh hồn của nàng ta bị tận thế cướp đi, cho nên đã đưa nàng ta tới Tử Hà. Có lẽ sẽ có một ngày nàng ta sẽ lại được sinh ra ở một thế giưới nào đó, thế nhưng cũng đã không có bất kỳ quan hệ nào với chúng ta nữa cả."
Cố Thanh Sơn gật đầu, ra hiệu đồng ý.
Hắn lại hỏi về hướng hư không: "Nữ sĩ tôn quý, lần này mới là trận Tử Đấu thứ hai, Reneedol lại bị giết chết hoàn toàn, như vậy thì tính như nào?"
Giọng nữ khàn khàn nói: "Không có việc gì, vừa rồi khi nàng ta sắp chết, ta đã hủy bỏ Tử Đấu, cho nên nàng ta không thể sống lại, đấu trận thứ ba với ngươi nữa."
Cố Thanh Sơn giật mình.
Còn có thể chơi như vậy nữa sao?
Quả thực là thần kỹ khi muốn hại người mà.
Có lẽ là biết hắn đang suy nghĩ gì, giọng nữ khàn khàn giải thích: "Cố Thanh Sơn, ngươi phải hiểu rằng, tế vũ sẽ thay đổi liên tục, lần Tế Vũ này đã bị tận thế đánh xuyên qua, cho nên nó sẽ xuất hiện thay đổi mới, chờ khi Tử Đấu hoàn toàn mới hình thành, hi vọng ngươi có thể lại thành thạo nó một lần nữa."
"Hiện tại, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: "Hãy cho ta thêm một chút thời gian."
"Tế Vũ chỉ có thể duy trì mười phút đồng hồ nữa mà thôi." Giọng nữ khàn khàn nói.
"Đủ rồi, ta sẽ nắm chặt thời gian!" Cố Thanh Sơn nói.
Hắn niệm rất nhiều loại kiếm quyết, dùng nguyện lực Hoàng Tuyền làm động lực, liên tục kéo dài.
Địa kiếm huýt dài, rồi phóng lên tận trời.
...
Nơi cao cao vượt qua tầng mây.
Cung điện thần tộc.
Địa kiếm xuyên tới xuyên lui, bắn ra vô số ánh kiếm màu đen, giết sạch toàn bộ Thần tộc ở nơi này.
Nó giết tới hứng thú tăng cao, thậm chí bay lên, hoàn toàn biến thành một ánh kiếm khổng lồ, chém mạnh vào dãy cung điện của Thần tộc.
Bí kiếm - Thiết Kiếm Hoàng Giang!
Thần thông Địa kiếm - Địa Quyết!
Toàn bộ thần tộc lẫn kiến trúc thần tộc đều bị Địa kiếm xóa bỏ một cách hoàn toàn.
Ở một nơi khác..
Một nơi rất bí ẩn.
Các tu sĩ đại năng loài người tụ tập chung một chỗ, dùng toàn lực để rèn ra thanh kiếm trong truyền thuyết kia.
Bên ngoài truyền vào từng tiếng chém giết.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên căng thẳng.
Tiên Vương thở dài, nói: "Tình hình hiện tại rất không ổn, xem ra chúng ta cần tập trung tất cả lực lượng, thậm chí dùng cả tính mạng của chúng ta, mới có thể rèn ra Thiên kiếm!"
Bỗng nhiên có một giọng nữ truyền tới, ngắt lời ông ta.
"Không cần."
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Nơi đó có một cô gái đứng thẳng trước cổng, đang nhìn về phía mọi người.
"A? Lạc phong chủ của Diệu Âm Phong, Hoang Vân Thiên Cung đây mà, tại sao ngươi lại tới đây?" Tiên Vương hỏi.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho đám người xung quanh.
Mọi người đều đề phòng.
Lạc Băng Ly phát hiện điều này, nên cười nói: "Các ngươi không cần đề phòng, nhiệm vụ của ta khi tới đây chính là giết sạch đám thần tộc cùng với quái vật Hoang Cổ bên ngoài."
Nàng ta liếc nhìn về phía lò luyện kiếm.
Nơi đó có một thanh kiếm với hình thái ban đầu đang cắm trong ngọn lửa, thừa nhận nhiệt độ của ngọn lửa nung khô.
Lạc Băng Ly thở dài, lẩm bẩm: "Thanh kiếm này, tập hợp từ một trăm tám mươi loại vật liệu quý giá nhất, năm trăm chín mươi chín ngày để nung khô, bảy ngàn chín trăm sáu mươi mốt lần rèn gõ cùng với máu tươi và mạng sống của vô số người..."
Giọng nói của nàng ta hơi hạ xuống.
Tiếng hò hét của thần tộc từ bên ngoài truyền tới, còn có tiếng chiến đấu và ngăn cản của loài người nữa.
Lạc Băng Ly lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tiên Vương rồi ôm quyền thi lễ.
"Yên tâm đi, các ngươi cứ yên tâm mà chậm rãi rèn luyện thanh kiếm này đi, không cần quá nhanh đâu, ta đảm bảo sẽ không có bất kỳ tính mạng nào chết vì thanh kiếm này cả."
Nàng ta xoay người, đẩy cửa đi ra.
Ngay sau đó, từ bên ngoài liên tục truyền vào tiếng kêu thảm và tiếng gào thét của đám quái vật.
Mấy phút sau...
Mọi thanh âm đều biến mất.
Tiên Vương đẩy cửa đi ra ngoài, thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn người.
Ở bên ngoài không còn vật nào còn sống cả.
Ở một bên khác...
Trên hoang nguyên.
Nơi này là đế quốc của bọn quái vật Hoang Cổ, từ xưa tới nay đều không có tu sĩ loài người nào dám đặt chân tới đây.
Trời mới vừa sáng lên, thì bỗng nhiên toàn bộ thế giới đều trở nên đen tối.
Đưa tay ra không thấy được năm ngón.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nhanh chóng sai người xem xét, tình hình hiện tại như nào." Vua Hoang Cổ ra lệnh.
"Bệ hạ, không tốt, biển động, là siêu đại hình biển động!" Hai tên quái vật vội vàng chạy lại bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận