Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1757. Quạ Đau Lòng


Đánh dấu
Ngay sau đó...
Hắn xuất hiện tại sảnh chính của Công hội Thích Khách.
"Tội Ngục Long Vương các hạ!"
"Ngài đã về!"
Các nhân viên làm việc xung quanh liên tục chào hỏi.
"Ừ, đúng vậy, ta muốn hỏi chút, Quạ có ở trong công hội không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ngài ấy đã trở lại, đổi quần áo xong liền đi tới quán bar rồi." Một nhân viên công tác nói.
"Có biết là quán nào hay không?"
"Không rõ lắm. Các hạ, cái này chính là huy chương thích khách cấp bậc Danh Hiệu của ngài."
"Được, cám ơn, ta tự đi tìm hắn cũng được."
Cố Thanh Sơn nhận lấy huy chương, rồi biến mất khỏi nơi này.
...
Những nơi như quán bar, bởi vì phòng ngừa khách gây rối loạn trật tự nên thường cài đặt các loại trận pháp có tính phòng ngự và ẩn nấp.
Cho nên thần niệm của Cố Thanh Sơn mất đi tác dụng, chỉ có thể tìm từng quán một.
Hắn vừa rời khỏi một quán bar, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó.
Một vòng tay làm bằng xương rất bình thường được hắn lấy ra từ trong túi trữ vật.
Thứ này là đồ vật của Hang Sâu Vạn Thú, là quà của Triệu Quỳnh.
Từ trong vòng tay truyền ra một giọng nữ:
"Cố Thanh Sơn, có thể nghe thấy ta nói không?"
Giọng nói này là của Sơn Hải Tê Hà - người duy nhất tránh thoát việc thay đổi linh hồn từ truyền thừa trong toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú, cũng có thể đại diện cho toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú.
"Ta có thể nghe thấy, bên đó xuất hiện chuyện gì khó khăn à?" Cố Thanh Sơn nói.
"Thực ra thì cũng không có gì to tát cả..." Giọng nói của Sơn Hải Tê Hà hơi chần chờ.
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, Sơn Hải Tê Hà tiếp tục nói: "Chúng ta đang tu luyện những truyền thừa mà ngươi mang ra từ trong mộ lớn, cũng bởi vì Hang Sâu Vạn Thú đã dung hợp 99% thế giới của Thú Vương đạo cho nên thực lực của chúng ta tăng lên cực nhanh, thực lực của toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú đang tăng trưởng rất mạnh. Thế nhưng tất cả chúng ta đều học xong cách kiềm chế và ẩn nấp cho nên người bên ngoài không biết được tình hình chân thật."
"Sau đó thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Sơn Hải Tê Hà nói: "Mặc dù chúng ta càng ngày càng mạnh, thế nhưng tính về mặt mở rộng linh giác thì chỉ có một mình ta là mở rộng với phạm vi cực lớn, dạo này ta cảm thấy... càng ngày càng lo lắng."
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ.
Sơn Hải Tê Hà là một người rất có chủ kiến và có năng lực rất cao, nếu không thì không thể lãnh đạo lưu phái Sơn Hải trong thời gian dài như vậy, còn có thể tránh thoát việc đoạt xác của truyền thừa nữa.
Nếu như chỉ là chuyện bình thường thì nàng ta sẽ không vội vàng nói chuyện với mình.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, rồi nói: "Mộ lớn trên đầu của các cô tập trung vô số tận thế, mặc dù tạm thời đã bị kiềm chế, thế nhưng vẫn là một mối nguy hiểm cực lớn, có lẽ cô bởi vì điều đó mà cảm thấy lo lắng."
Sơn Hải Tê Hà nói: "Không phải là do mộ lớn. Những lúc ta chìm đắm trong minh tưởng, ta đã cảm nhận được rất nhiều dạng tồn tại kỳ quái, bọn chúng cũng đang nôn nóng chờ đợi điều gì đó. Ta đoán là có chuyện gì đó sắp xảy ra, có quan hệ tới tương lai."
Cố Thanh Sơn nói: "Đại khái là chuyện gì? Cô có thể nói rõ hơn không?"
"Không rõ ràng lắm, nhưng hình như là việc liên quan tới truyền thừa, trong đó có vô vàn máu và lửa..." Giọng nói của Sơn Hải Tê Hà giống như mê sảng: "...Giống như là một trận chiến tranh, nó đang kêu gọi chúng ta."
Trong đầu Cố Thanh Sơn xuất hiện một ý nghĩ.
Giọng nói của hắn trở nên chầm chậm, nhẹ nhàng: "Ta đã biết, các cô cần cảnh giác hơn nữa, nếu như phát hiện có điều gì không đúng thì hãy rời khỏi Hang Sâu Vạn Thú đi. Tính mạng quan trọng hơn báo thù nhiều, né tránh tai nạn trước rồi có gì tính sau."
"Ta biết." Sơn Hải Tê Hà nói.
"Cần thì hãy liên lạc với ta."
"Được."
Thông tin kết thúc.
Cố Thanh Sơn đứng yên suy nghĩ một lát.
"Lục Đạo tranh hùng..." Hắn nhỏ giọng lầm bầm, bóng người cũng biến mất khỏi nơi đây.
Mười lăm phút sau...
Cuối cùng thì hắn cũng tìm được Quạ.
Thế nhưng lúc này Quạ cũng không phải ở trong quán bar, mà đang nằm trong một góc khuất ở bên ngoài một quán bar, cầm chai rượu uống một mình.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm trước mặt Quạ, hỏi với giọng kinh ngạc: "Ngươi làm sao vậy?"
"Lúc đầu ta định đi tìm một cô gái để kết hôn, ngay cả hôn lễ đều đã chuẩn bị xong rồi." Quạ nói với giọng trầm lặng.
Cố Thanh Sơn nhìn thần thái của hắn ta thì cũng hiểu được.
"Khi chúng ta bị cuốn vào trong thế giới Thánh Linh, người bên ngoài đều tưởng rằng chúng ta đã chết, cho nên vị hôn thê của ngươi cũng tưởng ngươi chết rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, nàng ta hẹn hò cùng người đàn ông khác." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn nhún vai, nói với vẻ khó hiểu: "Giải thích rõ ràng rồi cướp lại là xong thôi mà?"
Quạ cười một cách đắng cay, cầm cả chai rượu lên tu một hơi dài.
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta như vậy thì nói nhỏ: "Có lẽ chuyện cũng không chỉ như vậy."
Rầm!
Cửa quán bar ở đối diện bị đẩy ra.
Mấy người đàn ông đã say khướt, mỗi người ôm một người phụ nữ đi ra.
Bọn họ nhìn thấy Quạ thì cười to: "Ha ha ha, đã từng là một thích khách cấp bậc Danh Hiệu, hiện tại lại mất đi toàn bộ năng lực, về sau chỉ có thể là một kẻ tàn phế!"
Trong đám đó có một người đàn ông có cơ thể vạm vỡ đẩy người phụ nữ trong ngực mình về phía trước rồi nói: "Lise, tới chào tạm biệt tên tàn phế này đi!"
Người phụ nữ kia nói với vẻ thương hại: "Quạ, hi vọng anh có được hạnh phúc về sau."
Sau khi nói xong thì lại trở về, nép vào người đàn ông vạm vỡ kia.
Cố Thanh Sơn hơi nghiêng đầu.
Hắn rất ít khi dùng động tác này, chỉ là tình hình hiện tại ngay cả hắn cũng không thể nào hiểu được.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn truyền âm hỏi Quạ.
"Cũng không có gì..." Quạ truyền âm với giọng uể oải: "Ta chỉ muốn đùa chút, nói với nàng ta là khi chiến đấu ta bị thương nặng, đã mất đi phần lớn thực lực. Sau đó... ta bị mấy người ở cạnh nghe được đánh một trận, sau đó nàng ta lại nhập bọn với mấy người vừa đánh ta."
Nói xong, hắn ta lại tu một hớp rượu nữa.
"Ngươi không đánh lại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không... ta đang có dấu hiệu thăng cấp, đang ở bên bờ bùng nổ, cho nên đã dùng bí pháp kiềm chế lại, người bình thường không thể biết được chuyện này. Cho nên ta cũng không dám ra tay, sợ sẽ không điều khiển được mà giết sạch đám người này." Quạ nói.
Cố Thanh Sơn hiểu.
"Bị đánh đau không?" Hắn hỏi với giọng tò mò.
Quạ liếc xéo hắn rồi nói: "Nắm đấm của bọn chúng mềm như bông vậy."
"Cảm giác bị người yêu phản bội là như thế nào?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
"Có lẽ là do hồi trước lăng nhăng quá, nên bây giờ tới lượt mình cảm nhận cảm giác này. Không thể không nói, trong một vài tình huống đặc biệt thì vận mệnh cũng rất công bằng."
Quạ nói xong lại cầm chai rượu lên uống.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào đám người kia, thấy bọn họ đang cười đùa tí tửng.
"Nghe ta nói này, ta có một nhiệm vụ, nếu như ngươi không có chuyện gì thì đi làm nhiệm vụ với ta đi, còn hơn là ngồi đây uống rượu một mình." Cố Thanh Sơn nói.
"Trái tim của ta đang đau lắm man, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài." Quạ nói.
"Nếu không ta hát cho ngươi nghe một bài để cổ vũ ngươi?" Cố Thanh Sơn nói tiếp.
"Âm nhạc không thể chữa lành vết thương lòng của ta." Quạ nói.
"Hay là ta dẫn ngươi đi gặp con gái của Thành chủ? Nàng rất đẹp, còn đẹp hơn cả ngươi nữa." Cố Thanh Sơn nói.
Tai của Quạ vểnh lên.
Ngưởi của tộc Phi Điểu, khi hưng phấn thì tai sẽ không tự chủ được mà vểnh lên.
Quạ thở dài, lắc đầu: "Aiz, vẫn không hứng thú, ta đã chuẩn bị cho hôn lễ này tròn một năm mà, thật sự là đau lòng."
"Ờ, ta không hiểu về chuyện tình cảm này lắm, thế nhưng... hôn lễ thật sự là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, ta có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của ngươi." Cố Thanh Sơn an ủi.
"Chẳng lẽ ngươi không thể nói một vài thứ thực tế hơn sao? Mấy cái câu sáo rỗng kia làm sao có thể an ủi tâm hồn của ta?" Quạ trừng mắt về phía Cố Thanh Sơn, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận