Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2137. Bí mật của lực lượng! (1)


Đánh dấu
Phía cuối sương mù dày đặc.
Một góc hẻo lánh trong viện tu đạo.
Cố Thanh Sơn và Laura đi đến dưới cây đại thụ bị trụi lủi mấy cành.
Laura cầm lấy cây dù hoa, hướng lên trên cây mà ngoắc ngoắc, gọi: “Chúng tôi trở lại rồi đây.”
Trên cây liền tản ra một đợt sương mù dày đặc, sau đó thiếu nữ xuất hiện.
Nàng cúi đầu nhìn hai người, nói: “Hai người đi khá lâu, xem ra nhất định đã trải qua cuộc chiến đấu gian khổ.”
“Cũng không tính là gian khổ, chỉ là hơi mỏi tay.” Laura xoa xoa cánh tay, thành thật nói.
Thiếu nữ bay từ trên cây xuống, thở dài: “Đáng tiếc, sức mạnh hôm nay của ta quá sức yếu ớt, không có cách nào cùng các ngươi chiến đấu.”
Cố Thanh Sơn lấy quyển sách màu vàng kia ra, bảo: “Cô xem thử xem, quyển sách này có phải là thánh vật cô muốn không.”
Ánh mắt của thiếu nữ liền rơi vào trên quyển sách màu vàng kia, nhẹ giọng nói: “Chính là thánh vật này, nó là hy vọng cuối cùng của viện tu đạo, cũng là hy vọng duy nhất để hai người có thể chiến thắng các con quái vật kia.”
Cố Thanh Sơn đưa quyển sách màu vàng kia cho nàng.
Thiếu nữ nhận lấy quyển sách màu vàng, sau đó niệm một câu chú ngữ.
Chỉ thấy quyển sách màu vàng kia nhẹ nhàng lơ lửng, bay vào trong ngực của thiếu nữ, rồi biến mất.
Thiếu nữ thở dài nói: “Vốn dĩ cuối cùng ta sẽ phải phiêu tán biến mất, nhưng lúc này nhờ có hai người trợ giúp, để cho ta nhận được sức mạnh, nên có thể tiếp tục tồn tại.”
Sương mù từ trên người nàng tản đi, cả người nàng dần dần ngưng tụ lại, mặt mũi cũng rõ rệt hơn, toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh mờ mờ.
Đó là một thiếu nữ tóc vàng có gương mặt lộ vẻ đau buồn.
Thiếu nữ tóc vàng cúi người thi lễ với hai người: “Đa tạ các ngươi.”
“Không cần khách khí, ta giao chiến với những quái vật kia vẫn luôn không thắng nổi, nếu cô đã khôi phục một chút sức mạnh, ta muốn thỉnh giáo một chút bí ẩn trong đó với cô.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Thiếu nữ liền cười rộ lên.
Nàng tiến lên mấy bước, đưa tay đặt lên ngực Cố Thanh Sơn, nhắm mắt nói: “Ta cảm nhận được sát ý ẩn giấu trong lòng ngươi... ngươi muốn diệt trừ tất cả tà ác, nhưng bởi vì sức mạnh của bản thân không kham nổi nên cảm thấy phẫn nộ, loại phẫn nộ này tựa như ngọn lửa thiêu đốt cháy mạnh.”
“Ta đã trải qua hai lần kề cận cái chết, suýt chút nữa thì bị quái vật thành phố này giết chết, nhưng ta không tìm được phương pháp để chiến thắng bọn nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ lộ ra vẻ đã hiểu rõ, nói: “Ngươi và bạn của ngươi đã cứu giúp ta, ta nhất định sẽ giúp các ngươi.”
Nàng lui ra ngoài mấy bước, đi một vòng ven theo cây đại thụ bị trụi lủi mấy cành, trong miệng niệm tụng chú ngữ.
Nàng đi tới đâu, từng làn sương mù dày đặc màu trắng từ dưới đất phả ra đến đó, hình thành một bức tường sương mù lấp kín, bao phủ hoàn toàn khu vực này.
Thiếu nữ nhìn bức tường sương mù, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, sức mạnh của ta chỉ có thể làm được đến trình độ này, nếu có thêm một ít thánh vật khác thì tốt rồi.”
Cố Thanh Sơn và Laura nhìn nhau.
“Cái đó... Cô còn cần thánh vật nào khác trong viện tu đạo à?” Laura hỏi.
Thiếu nữ gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu nói: “Có sách thánh thật ra đã đủ rồi, trước đó các ngươi đã đi chiến đấu một trận, những quái vật kia chắc chắn đã hoàn toàn cảnh giác, ta không thể để cho các ngươi đi mạo hiểm thêm lần nữa.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thật ra chúng ta cũng nhân tiện cầm đi một ít những thứ đồ khác, cũng không biết cô có cần tới hay không…”
Lúc này thiếu nữ mới quay đầu nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng nói: “Cho ta nhìn một chút xem.”
Cố Thanh Sơn mở túi đựng đồ ra.
Ùng ùng...
Trong tiếng nổ thật to, bảo vật đếm không hết chất thành một gò đất ở trên đất, tỏa ra uy thế không lường nổi.
Thiếu nữ ngây người.
Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi: “Các ngươi lấy hết sạch trong giáo đường?”
“Cũng gần như vậy. Dù sao lúc sau tôi tìm nữa cũng chỉ toàn mấy thứ rác rưới thừa lại, cho nên chúng tôi mới quay về đây.” Laura nói.
Thiếu nữ đi vòng quanh gò đất bảo vật kia một vài vòng, trên khuôn mặt tràn ngập sự vui vẻ không kìm chế được.
“Bây giờ chúng ta đã có thể bắt đầu phản kích thật rồi... Nhưng trước đó, ta phải giải thích trước với các ngươi một chút về cách làm như thế nào để vượt qua khoảng cách sức mạnh, để gây tổn thương cho kẻ địch của ngươi.” Thiếu nữ nói.
“Xin rửa tai lắng nghe.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đầu tiên, các ngươi biết sức mạnh quy tắc của thế giới là gì không?” Thiếu nữ hỏi.
Laura cướp lời nói: “Biết mà, lực lượng căn bản của thế giới sẽ hiện ra thành các loại quy tắc, mà quy tắc lại được thể hiện qua các nguyên tố hữu hình, vận mệnh vô hình cùng thời không, vân vân... Chúng sinh sử dụng quy tắc để sinh tồn, hoặc có thể nói là, chúng sinh vốn đang sinh tồn ở trong vô số quy tắc, chỉ có điều họ không nhận thức được điều đó mà thôi.”
Thiếu nữ gật đầu: “Đúng vậy, quy tắc hiện thân của lực lượng thế giới, có đôi khi, thậm chí chúng nó có thể chuyển hóa thành quy tắc cao cấp hơn hoặc là những Huyền Bí hiếm hoi nhất.”
“Các chức nghiệp giả nắm giữ quy tắc, kết hợp với thuộc tính của chúng sinh, có thể dùng hồn lực, nguyện lực hoặc các loại sức mạnh căn bản khác để điều phối quy tắc, khiến cho nó càng trở nên không thể tưởng tượng nổi.”
“Thế nhưng chỗ này có một vấn đề, quy tắc đến từ lực lượng căn bản của thế giới, như vậy thì lực lượng căn bản của thế giới đến từ nơi nào?”
Nghe câu hỏi, Cố Thanh Sơn và Laura đồng loạt ngơ ngẩn.
Rõ ràng là khi tìm tòi đến bản nguyên thế giới, hoặc là đến trình độ hồn lực, như vậy là đã có thể giải thích về thế giới, vạn vật, chúng sinh rồi... Song bây giờ lại có một vấn đề, hỏi những thứ bản chất này đến từ đâu.
Lực lượng căn bản của thế giới tới từ nơi nào?
Cái này ai biết?
Thiếu nữ đi tới trước mặt Laura, nhìn tỉ mỉ tường tận một phen, rồi lắc đầu nói: “Con đường của em vẫn còn dài, tạm thời không đi được đến bước này.”
Nàng lại đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, rồi nói: “Trong hai người các ngươi, trình độ của ngươi đã đến rất gần, bởi vì ngươi đã nhận được một tư cách nào đó.”
“Tư cách?” Cố Thanh Sơn lập lại.
Thiếu nữ khẳng định: “Đúng vậy, ngươi chiếm được một tư cách có một không hai, tư cách này chỉ có một mình ngươi có, cho nên ở một lúc nào đó trong tương lai, rất có thể ngươi sẽ vượt qua được lực lượng căn bản của thế giới, vượt qua cái khoảng cách đã cản trở vô số anh hùng hào kiệt kia... Điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống sót qua cuộc chiến tranh giành của toàn bộ các thế giới quy chúc.”
“Ta không rõ ý của cô.” Cố Thanh Sơn nói rất thật lòng.
Thiếu nữ im lặng, rồi lại hỏi: “Ngươi là người đến từ ngoài thế giới Phủ Bụi?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Khó trách... Ta còn đang không biết sao ngươi lại không hiểu, thì ra ngươi tới từ hư không của những thế giới vụn vỡ kia.” Thiếu nữ nói.
“Cô có thể nói cặn kẽ một chút không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên, ta sẽ nói cho ngươi biết một việc trước. Thế giới không hề tồn tại một mình, mà nhất định còn thuộc về một hệ thống thế giới. Những hệ thống này chắc chắn phải có thứ tự riêng, có vẻ đẹp riêng, và có thể sinh ra các loại phản ứng khác nhau giữa chúng nó.”
“Vậy dòng chảy thời không hỗn loạn...”
“Ta nói rồi, những thứ đó là mấy thế giới đã vỡ vụn hoàn toàn, không còn cách nào hợp thành hệ thống nữa.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, trong lòng dâng lên một ý nghĩ.
Hắn thất thần nói: “Thế giới quy chúc...”
“Quy chúc? Nói như vậy cũng đúng,” Thiếu nữ nói: “Lực lượng của thế giới và chúng sinh đều đến từ hệ thống mà bọn họ thuộc về. Muốn vượt qua khoảng cách lực lượng, ngươi phải nắm giữ được lực lượng của hệ thống thế giới.”
“Lực lượng... của hệ thống thế giới?” Cố Thanh Sơn lặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận