Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2042. Tận Thế Chặn Cửa (1)


Đánh dấu
Gà trống gật đầu với Cố Thanh Sơn với vẻ mệt mỏi.
"Tình báo đã xong, tóm lại là rất nguy hiểm. Chẳng những ngươi phải cẩn thận, mà còn phải tăng tốc độ tìm kiếm lên, nếu không người kia sẽ chết."
Sau khi nói xong, nó biến thành một bức tượng, đứng yên bất động.
Cố Thanh Sơn yên lặng cất bức tượng gà trống đi.
Hắn đứng tại chỗ, trầm tư thật lâu.
Chính Bắc sao?
Ai đang ở hướng Chính Bắc?
Người đưa mình trở về đoạn thời không này là Tô Tuyết Nhi, điều này là chắc chắn.
Cô ấy hi vọng mình cứu ai?
Cố Thanh Sơn xua tay về hướng hư không.
Màn chắn ngăn cách biến mất.
Hắn bước ra ngoài, gặp mấy đoàn trưởng lính đánh thuê đang đợi xung quanh.
"Đội trưởng, chúng ta đi ngay bây giờ sao?" Bình thuật sư Heso hỏi.
"Thời gian dành cho chúng ta quá ít, chúng ta phải lên đường ngay." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy tên đoàn trưởng nhìn nhau.
"Hướng nào?" Nguyệt Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn im lặng vài giây.
Xương cốt của Thi thể đóng băng ở hướng Tây Bắc, mà người mình muốn cứu lại ở hướng Chính Bắc.
Phương hướng không lệch nhau quá xa.
Nếu như là chuyện mà Tô Tuyết Nhi mong mình làm, như vậy...
Cứu người trước đã.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nói: "Chúng ta đi về hướng Chính Bắc."
"Rõ!"
Đám người đồng thanh đáp.

Gió bấc gào rít giận dữ.
Tuyết bay đầy trời.
Trên mặt đất được trải thêm một tầng khí lạnh, không có một chút sức sống nào cả.
Nước sông đóng băng, tô điểm trên đồng bằng tuyết trắng mênh mông tựa như là một con rắn đen ngủ say hàng ngàn năm.
Đội ngũ của Cố Thanh Sơn đi dọc theo dòng sông, ngược gió tuyết mà đi.
Bình thuật sư Heso đứng đầu đội ngũ, nói lớn: "Chúng ta đã đi năm giờ rồi, lần nghỉ ngơi tiếp theo là lúc nào?"
Cố Thanh Sơn nói: "Không nghỉ ngơi, tiếp tục đi về phía bắc."
Hắn nhìn thoáng qua Giao diện Chiến Thần.
Sau khi triệu hồi gà trống thì hồn lực của hắn về không, nhưng cũng may hắn đã giết một vài quái vật tận thế trên đường đi, hồn lực đã tăng lên sáu mươi ngàn điểm.
Cũng nhờ có những người đồng đội này. Bọn họ hiểu rõ từng loại quái vật tận thế nên lập chiến thuật và giải quyết rất nhanh, hiệu suất cực cao.
"Đại nhân, ngài có việc gấp hay sao?" Ramata hỏi.
"Đúng, có lẽ chúng ta sẽ phải cứu người." Cố Thanh Sơn nói.
Ramata gật đầu, sau đó lấy một con búp bê vu độc màu lửa đỏ ra, thầm thì: "Hơi thở của lửa!"
Trên nhánh cây xuất hiện sáu ngọn lửa, chúng rơi xuống trên người sáu người. Ngay sau đó, một luồng khí ấm áp bao phủ mọi người lại, loại trừ rét lạnh do gió tuyết mang tới.
Mọi người hơi thả lỏng, tiếp tục tiến lên.
"Tại sao càng đi về phía Bắc, nhiệt độ lại càng thấp vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ tò mò.
Safaya trả lời: "Không ai biết cả."
"Không ai từng đi điều tra nguyên nhân tại sao à?" Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
"Chủ yếu là càng đi về phía Bắc, tận thế xuất hiện càng nhiều. Mặc dù bọn chúng đã trải qua vô số năm nên đã yếu ớt đi rất nhiều, nhưng số lượng của chúng quá đông, cứ cách vài chục mét lại sẽ có một loại tận thế, tới cuối cùng còn không có nơi đặt chân, cho nên không ai có thể đi tới tận cùng phương Bắc." Heso nói.
Cố Thanh Sơn hiểu được.
Safaya lại nói tiếp: "Đại nhân, nếu như ngài đi thẳng tới cực Bắc, sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kỳ diệu."
Mấy người còn lại nhìn nhau, lộ ra vẻ hiểu ý.
"Nói đi, đừng thừa nước đục thả câu." Cố Thanh Sơn nói.
Nguyệt Ca trả lời: "Tại nơi sâu nhất của cực Bắc, có một bức tường do rất nhiều loại tận thế hỗn hợp lại với nhau."
"Tường?" Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ kinh ngạc.
Hakuru nói tiếp: "Đúng vậy, một bức tường rất chắc chắn. Không ai biết bức tường đó dày bao nhiêu cả, cơ bản là không thể dò xét được."
Ramata tiếp lời: "Ở trong bức tường có vô số tận thế, bọn chúng bị một lực lượng nào đó khóa lại... giống như đồ hộp vậy, ở trong trạng thái đóng kín tuyệt đối. Ta đoán một ngày nào đó bọn chúng sẽ bị mở ra."
"Nói như vậy, toàn bộ dòng chảy thời không hỗn loạn sẽ bị khuấy đảo, vô số thế giới sẽ bị hủy diệt." Safaya nói.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, hỏi: "Nói cách khác, những tận thế mà chúng ta gặp trước đó đều không mạnh mẽ lắm đúng không?"
Hakuru trả lời: "Đúng, những tận thế mà chúng ta từng gặp mặc dù có thể hủy diệt một vài thế giới, nhưng vì tồn tại quá lâu rồi, cho nên bọn chúng đang ở trạng thái suy yếu nhất. Nếu không, chúng ta cũng không dám đi sâu vào trong như vậy."
Đám người đều gật đầu với vẻ đồng cảm.
Lại một giờ nữa trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng lạnh, đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì còn sống cả.
Heso rút một cái bình nhỏ từ sau lưng ra, vứt lên mặt đất.
Ầm!
Cái bình vỡ vụn.
Một luồng sương mù màu xanh lam bốc lên từ dưới chân đám người, hình thành một luồng sáng màu xanh lam, bao phủ cả sáu người vào bên trong.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Giao diện Chiến Thần, chỉ thấy từng dòng chữ nhỏ xuất hiện:
[Ngài nhận được sự ảnh hưởng của Bình thuật: Vô Thanh Vô Tức.]
[Tạm thời ngài ở vào trong một thế giới không thể gây ra tiếng động nào cả.]
Loại Bình thuật này cũng giống một thuật Thế Giới phiên bản yếu hơn.
Cố Thanh Sơn nghĩ, ngay sau đó lại nghe được lời giải thích của Heso: "Phía trước là một loại tận thế đặc biệt. Trong phạm vi ảnh hưởng của nó, không ai được phát ra bất cứ tiếng động nào cả, nếu không sẽ bị truyền tống rời khỏi nơi đây."
"Truyền tống tới nơi nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không biết, dù sao tận thế này đã tồn tại mấy ngàn năm rồi. Người bị truyền tống đi vĩnh viễn chẳng thấy trở về." Nguyệt Ca trả lời.
Đám người dần dần dừng lại.
Đồng bằng đã tới đoạn cuối, trước mặt là một vùng thung lũng.
Đây là một thung lũng rất bình thường, bên trong không có thứ gì, chỉ có thể thấy được một vài doanh trại bị vứt bỏ ở nơi xa.
Mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Heso vẫn dẫn đầu đoàn người, dặn dò: "Chính là vùng thung lũng này... Mọi người nhớ kỹ, một khi vào trong thung lũng thì đừng nên rời khỏi phạm vi Bình thuật của ta, nếu không có chết cũng đừng trách người khác."
"Qua thung lũng là không sao nữa à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, qua thung lũng sẽ có một hồ lớn vài trăm mét, tới nơi đó chúng ta sẽ tạm thời được an toàn." Hakuru nói.
"Nhưng sau đó cũng vẫn còn những tận thế khác." Safaya bổ sung.
Cố Thanh Sơn nhìn mấy người bên cạnh.
Bọn họ đã ở nơi đây vô số năm tháng, đều có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Mình tìm đúng người rồi.
Phải mời những người như này đi cùng mình, nếu không mình không quen thuộc nơi đây, kiến thức hiểu biết thì không có, tự mình tìm kiếm sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Cố Thanh Sơn gật đầu: "Chúng ta đi thôi, nắm chặt thời gian."
"Đi." Heso vẫy tay.
Hắn đi phía trước, năm người khác bước theo ở phía sau, mọi người bắt đầu đi qua thung lũng.
Bọn họ cũng là lãnh tụ của đoàn đội mình, hiệu suất hành động cực cao, lại có Bình thuật đảm bảo, có thể xuyên qua thung lũng một cách dễ dàng.
Mặc dù mọi người đã đi qua vài lần, thế nhưng có thể đi qua một cách bình an cũng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lại đi về phía trước một đoạn.
Một bãi cỏ lớn cạnh hồ nước xuất hiện trước mắt mọi người.
Heso hủy bỏ Bình thuật, đi tới cạnh một doanh trại đã bị vứt bỏ bên hồ. Hắn ta tiện tay nhặt lên một chiếc gậy đã bị thiêu đen, cười nói: "Lần trước ta mang theo đội tới, từng ở nơi đây nghỉ ngơi nửa ngày, cái này là cây gỗ mà ta dùng để nướng thịt."
Mấy người khác cũng thả lỏng cơ thể.
Người thổi phi tiêu Hakuru mỉm cười, đang định nói tiếp thì bỗng dưng ngậm miệng lại.
Cạch...
Chiếc gậy gỗ bị cháy đen kia rơi xuống mặt đất.
Bình thuật sư Heso không thấy đâu nữa.
Hắn ta đã biến mất.
Trong hư không, một loạt gợn sóng hỗn loạn dần dần lắng lại.
Đó là lực lượng truyền tống không gian, vừa rồi Heso đã bị truyền tống rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận