Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1917. Siêu Cấp Tiến Hóa!


Đánh dấu
Reneedol nghiêm túc lắng nghe rồi lắc đầu nói: “Bây giờ ta là chính ta, không có liên quan gì tới mưu đồ của các ngươi.”
“Đừng ngây thơ như thế, Atropos, ngươi phải tỉnh lại nhanh một chút.” Laques nói.
“Ta căn bản không hề quen ngươi, ngươi lại chạy tới nói cho ta biết việc này... Ta không muốn bị cuốn vào những chuyện mà ngươi nói một chút nào.” Reneedol vội vàng nói.
Laques tiến lên hai bước, nắm cổ áo nàng ta, quát lên: “Atropos! Ngươi không thể tùy hứng như vậy được, một khi hai chúng ta thất bại, Vạn Thần điện, thậm chí ngay cả ngươi cũng sẽ bị hủy diệt triệt để!”
“Thế nhưng ta chẳng nhớ gì cả! Ta là một quái vật không có quá khứ, không biết mình là ai!” Reneedol quát lớn.
Lúc hét xong, toàn thân nàng ta giống như đã mất hết hơi sức, lui về sau vài bước, dựa vào tường, đưa tay lau nước mắt.
Laques nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt dao động.
“Atropos, đây không phải lỗi của ngươi, ta biết hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện nên ngươi mới có thể quên hết mọi thứ.” Laques thấp giọng nói.
Nàng ta cắn răng một cái, tiếp tục nói: “Cơ thể của Reneedol đã định trước phải nghênh đón vận mệnh làm bạn lữ của cường giả mạnh nhất. Ta đi tới Sinh giới, cho dù giết ngươi cũng không thể nhập vào thân thể Reneedol, cùng lắm chỉ lấy được trí nhớ của ngươi...”
“Ngươi muốn làm gì?” Reneedol đề phòng nói.
“Đừng lo, ta sẽ không hủy diệt thân thể này của Reneedol, nó được tiên đoán là hy vọng của vạn thần chúng ta.” Laques nói.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, toát ra khí thế nghiêm nghị.
Từng sợi dây nhỏ màu đen sau lưng cô ta hóa thành mặt người vô diện khổng lồ.
“A...”
Mặt người khổng lồ cúi đầu, nhìn Reneedol.
Laques đanh mặt nói:
“Atropos, ta không thể nào làm ngươi nhớ ra rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta dốc hết toàn lực giúp ngươi có hy vọng nhớ lại thân phận của mình. Ngươi phải biết... rốt cuộc mình là ai!”
Mặt người vô diện khổng lồ tạo thành từ sợi tơ màu đen cúi đầu nhìn Reneedol.
Laques nói: “Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không gây thương tổn cho ngươi, chỉ phơi bày quá khứ của ngươi cho ngươi thấy mà thôi.”
Nàng ta đưa tay ra hiệu, mặt người khổng lồ hóa thành một bóng đen, bao phủ hai người một cách triệt để.
“Nhanh thôi, ngươi có thể thấy ký ức chung của hai chúng ta ngay lập tức.” Laques nói.
Reneedol hơi chần chờ nhìn nàng ta.
Laques đã hơi mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục nói: “Muội muội đáng thương, ngay cả cách sử dụng lực lượng vận mệnh mà ngươi cũng quên. Sau một thời gian nữa, tận thế sẽ liên tục bạo phát, nếu ngươi không nhanh chóng thức tỉnh ký ức của mình thì không thể nào sống nổi.”
Bóng đen xung quanh bắt đầu biến ảo, dần dần hóa thành một cảnh tượng long lanh.
Reneedol không nhịn được nói: “Tại sao ngươi muốn ta nhớ lại ký ức lúc trước?”
Môi Laques giật giật, nói: “Bởi vì ngươi cần sức mạnh, ta cũng cần sự trợ giúp của ngươi, bằng không cả hai chúng ta đều không sống nổi. Tận thế mạnh mẽ hơn sắp bạo phát rồi.”
...
Bên kia.
Thánh điện Tử Vong.
Mèo quýt hết lượn lờ bên này lại lòng vòng bên kia, cuối cùng cũng không có phát hiện gì mới.
Xem ra vô số năm trước, vạn thần chỉ bố trí mỗi “Lời chúc phúc của vạn thần”, đồng thời hy vọng chúa tể Ánh Sáng hoặc Tử Thần đời sau sẽ giải trừ cái gì mà “cái bóng của thần linh”.
Cũng không biết là thật hay giả.
Cho dù là sự thực thì tại sao mình lại phải vì thần linh mà đi đối phó với “nó” vô cùng kinh khủng kia.
Mình mới lười quan tâm.
Bây giờ có thể về nghỉ ngơi được rồi.
Mèo quýt lắc mình một cái, chuẩn bị phát động Sương Mù Phủ Xuống thì bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai nó.
“Đừng nóng vội, khí tức tử vong tích tụ lại nơi này đã vô số năm, ngươi không thể dùng, nhưng sinh linh pháp tắc loại thuần túy như ta đây thì có thể hấp thu.”
Mèo quýt thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Đây là âm thanh của Chó Đen.
Chó Đen là thú tử vong do mình dùng ngôi sao ngưng tụ mà thành, quả thực nó mang trong mình năng lực như thế.
Mèo quýt truyền âm: “Đừng vội xuất hiện, nói cho ta biết, ngươi hấp thu những khí tức tử vong này cần thời gian bao lâu?”
Chó Đen không chờ nổi nữa, nói: “Rất nhanh.”
Mèo quýt cảm ứng xung quanh một phen, phát hiện quả thực không có cảm giác bị theo dõi, lúc này mới nói: “Ra đi, hành động nhanh một chút.”
Chó Đen tự biết thiệt hơn, lập tức đồng ý.
Chỉ thấy một ngọn lửa hắc ám đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ thành Chó Đen.
“Khí tức tử vong thật nồng nặc!”
Nó thấp giọng nói một câu, thân hình hóa thành sương mù, đi về phía biển thi thể.
Mèo quýt đứng yên tại chỗ, im lặng chờ đợi.
Khoảng chừng mấy phút sau, trong lòng nó vang lên cảm giác báo động nguy cấp.
“Trở về!”
Mèo quýt truyền âm nói.
Sương mù lập tức trở về bên người mèo quýt, hóa thành một ngọn lửa nhỏ, nhập vào đầu nó.
Mèo quýt đứng yên như cũ, nín thở bất động.
Một dao động rộng lớn đến mức khiến cho người ta không thể nào chống đỡ quét qua vị trí mèo quýt đang đứng, quét qua quét lại bên trong thánh điện thêm mấy lần rồi mới từ từ rời đi.
Mèo quýt ngay cả làm ra một cử động nhỏ cũng không dám, bất cứ thuật pháp gì cũng không dám dùng, chỉ yên lặng lơ lửng trong nước.
Sau một lúc lâu, cảm giác theo dõi này triệt để biến mất.
Lúc này mèo quýt mới truyền âm hỏi: “Ngươi hấp thụ được bao nhiêu?”
“Mới bắt đầu không bao lâu, ta còn phải đi thêm một chuyến.” Chó Đen ấm ức nói.
“Bỏ đi, đi thôi, quá nguy hiểm.” Mèo quýt nói.
Chó Đen vội vàng nói: “Đừng! Ngàn vạn lần đừng!”
“Làm sao vậy? Không cần mạng nữa à?” Mèo quýt hung hăng nói.
Giọng điệu Chó Đen dịu xuống, cầu khẩn: “Đây là những thần linh và người theo hầu thần linh thời xa xưa, thi thể của bọn họ đều ở đây, khí tử vong tích tụ vô số năm... Đối với ta đây chính là cơ hội ngàn năm có một.”
Mèo quýt hơi do dự.
Rốt cuộc điều này có đáng để mạo hiểm hay không.
Chó Đen tiếp tục nói: “Đối với ta, sức mạnh ngôi sao trên khắp mặt đất cũng không hữu dụng bằng khí tử vong ở nơi này, ngươi nhất định phải cho ta cơ hội ăn hết những khí này.”
Mèo quýt hơi trầm ngâm, nói: “Nào, ngươi nói ta nghe một chút, ngươi lấy được những khí tử vong này thì có ích lợi gì?”
Chó Đen tự hào nói: “Ta có thể cảm giác được trước khi cái chết xảy ra. Còn có thể khiến cho một phàm nhân rơi vào ngủ say, ngươi đều biết những điều này rồi chứ?”
“Biết.” Mèo quýt nói.
“Một khi đạt được những khí tử vong này, ta có thể dự đoán cái chết phát sinh từ sớm, đồng thời có thể khiến cho tất cả tồn tại rơi vào ngủ say, nhưng có hạn chế về mặt thời gian.” Chó Đen nói.
Dự đoán cái chết từ sớm?
Đây là một năng lực rất hữu dụng.
Khiến cho tất cả tồn tại bất kỳ rơi vào ngủ say, cho dù vẫn có hạn chế về thời gian nhưng vẫn khiến trái tim Cố Thanh Sơn nảy lên thình thịch.
Hắn suy nghĩ một phen, sau đó nhìn vào biển thi thể vô tận.
Bất cứ lúc nào, hai năng lực này luôn luôn hữu dụng.
Có một cơ hội tốt như vậy, có thể trợ giúp dã thú tử vong của mình trở nên mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Cuối cùng mèo quýt cũng đưa ra quyết định.
“Vậy đi, ngươi đếm tới mười thì bắt đầu hấp thu những khí tức tử vong này.” Mèo quýt nói.
“Vậy còn ngươi? Ngươi phải rời khỏi ta sao?” Chó Đen nói.
“Ta sẽ đi tìm người yểm trợ cho ngươi, sau đó lập tức quay lại đón ngươi.” Mèo quýt nói.
“Người đó có thể tin tưởng không? Tuy ta muốn tiến hóa nhưng không đến mức muốn chết.” Chó Đen nói.
“Tin được!” Mèo quýt nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Chó Đen thở phào nhẹ nhõm.
Mèo quýt cảm thấy cạn lời.
Dù gì ngươi cũng là dã thú tử vong, tuy rằng sợ chết nhưng có thể đừng nói ra hay không?
“Bắt đầu!” Mèo quýt nói.
Chỉ thấy một ngọn lửa màu đen nhỏ bằng móng tay từ trên người mèo quýt bay ra ngoài, lặng lẽ rơi vào giữa biển thi thể.
Trên người mèo quýt dâng lên một làn sương trắng, mang theo nó biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận