Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1829. Thức Tỉnh Kiếm Thuật Cực Cổ


Đánh dấu
Ngay cả khi chuyện này đã trải qua vô số năm tháng, những hồi ức tưởng chừng như đã rất mơ hồ kia, đôi khi lại trở nên rõ ràng.
Chúng nhắc nhở hắn ta, tất cả còn chưa kết thúc.
“Reneedol...”
Hắn ta thở dài, vẻ mặt có vài phần hiu quạnh.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bỗng nhiên, một bóng dáng từ phương xa phóng đến nhanh như điện xẹt, đứng bên cạnh hắn.
“Dầm mưa như vậy không phải là một thói quen tốt.” Barry nói.
Anh ta đưa cho Đại Ca một điếu xì gà.
“Không quen hút cái này.” Đại Ca cự tuyệt.
Barry dùng lửa ở đầu ngón tay châm điếu xì gà, cười nhạo: “Sao thế? Lúc chiều bị ta đánh cho một trận, bây giờ đang trốn đi khóc nhè à?”
Lông mày Đại Ca giật giật, trong giọng nói có vài phần tức giận.
“Barry khốn kiếp, rõ ràng đã nói là đấu quyền, cuối cùng ngươi lại đánh vào chỗ nào của ta?”
“Ha ha ha, đồ ngây thơ, chiến đấu chính là sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, ngay cả vô sỉ cũng không biết thì còn có thể làm được chuyện gì?”
“Vô sỉ? Nhưng cho tới bây giờ ta cũng đâu như các ngươi, đi đâu cũng thiếu tiền.”
Hai người nhìn nhau.
Đại Ca bỗng nhiên đưa tay nhận xì gà, châm lên.
“Nói trước, lát nữa bị ta đánh cho vãi hết ra quần thì đừng có mà cầu xin tha thứ.” Hắn ta thản nhiên nói.
Barry nhếch miệng cười, nói: “Ta sẽ lấy nước tiểu đút cho ngươi uống.”
Ầm!
Sấm sét nổ vang.
Hai người bay lên trời, chiến đấu kịch liệt dưới màn mưa.
Xa xa.
Ở một quán rượu cách mười mấy dặm.
Mèo Con cười lạnh một tiếng, nói với giọng đùa cợt: “Đám đàn ông thô lỗ... Ta đặt cược hai mươi khối, cược anh trai ta thắng.”
Trương Anh Hào đỡ kính, móc trong túi ra ba mươi khối, ném trên quầy bar.
“Chị Mèo Con, đây mới là sự lãng mạn của đàn ông... Tôi cá Đại Ca thắng.”
Diệp Phi Ly ôm máy chơi game trong tay, tiện tay ném mấy xu tiền trên bàn, nói: “Ta cá Barry thắng.”
Trương Anh Hào nhìn hắn ta chằm chằm.
Diệp Phi Ly cũng không ngẩng đầu lên, chỉ giải thích: “Đây là đánh nhau, không phải đấu sống chết, Đại Ca quá ngay thẳng, không đủ vô sỉ.”
Anna vẫn luôn yên lặng lắng nghe, lúc này lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Đúng, Barry chơi bẩn vô cùng, tôi cá Barry thắng.”
Nói xong côgiơ chai rượu lên, uống ừng ực.
“Này, tiền đặt cược của cô đâu?” Trương Anh Hào hỏi.
Anna búng tay một cái.
Laura nhảy dựng lên, đặt một túi đá quý rực rỡ lên bàn.
Mọi người đồng loạt im lặng.
“Tiền đặt cược này của cô hơi lố rồi, chúng ta chỉ vui đùa một chút, có thể đừng như vậy hay không.” Trương Anh Hào nói một cách khó nhọc.
...
Mười vạn dặm.
Cố Thanh Sơn giẫm trên mặt nước, dọc theo đường sông quanh co, đi mười vạn dặm liên tục.
Cảnh sắc xung quanh hơi biến đổi.
Trên Giao diện Chiến Thần hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài đã rời khỏi phạm vi thung lũng thế giới.]
[Hiện tại ngài đã tiến vào địa phận thành Dã Tính.]
[Địa đồ tạm thời kích hoạt, căn cứ theo phương hướng ngài đi tới để vẽ một địa đồ ở phía bắc thung lũng thế giới, dùng làm tư liệu ghi chép.]
Giao diện Chiến Thần lại đang thu thập dữ liệu địa đồ!
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn những dòng chữ này, lại nhìn sang hai bên bờ sông.
Vùng này dân cư thưa thớt, khắp nơi đều là bãi cát hoang vu.
Cố Thanh Sơn bay vút lên, hỏi: “Giao diện Chiến Thần, thành Dã Tính là nơi nào?”
[Không rõ lắm, pháp tắc thế giới hiện ra cái tên này.] Giao diện Chiến Thần nói.
“Ngươi có thể thấy được tên mà pháp tắc hiện lên?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Ngài cũng có thể trao đổi với pháp tắc, có điều ngài còn chưa thuần thục.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn vỗ đầu một cái.
Đúng vậy, mình vừa mới học được cách quan sát thế giới của nguyên lực và pháp tắc...
Cố Thanh Sơn bay thêm một hồi, thực sự nhịn không nổi nữa, đáp xuống bờ cát.
Hắn hít sâu một hơi, yên lặng siết chặt nắm đấm, phát động lời chúc phúc của các thế giới trong quá khứ.
Dựa vào loại chúc phúc này, hắn bắt đầu thử nghiệm kết nối với bản nguyên của thế giới lần thứ hai!
Đột nhiên, thế giới vạn vật trở nên trong suốt.
Một thân hình khổng lồ xuất hiện trên không trung, liên tục phát ra tiếng kêu gọi:
“Một thằng nhóc đến từ thung lũng thế giới, hoan nghênh ngươi tới thành Dã Tính.”
Âm thanh biến mất, thân hình kia cũng không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trong đầu có thêm tri thức.
Thành Dã Tính có thể xem là một nền văn minh khác với thung lũng thế giới.
Ở đây, dã thú nắm vai trò chủ đạo trong tiến trình phát triển nền văn minh.
Cố Thanh Sơn hấp thu xong các tri thức tương quan, thân thể mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.
“Hộc hộc hộc...” Hắn há mồm thở dốc, giảm bớt cảm giác mệt mỏi mà việc tiếp xúc với thú pháp tắc khổng lồ mang lại.
Để giao lưu, mình đã phóng ra toàn bộ sức mạnh nên mới gây nên cục diện này.
Mạc chắc là đã thành thạo rồi, có thể lợi dụng sức mạnh pháp tắc để chiến đấu với người ta mà không hề mệt mỏi.
Cố Thanh Sơn ngồi một chỗ, vừa nghỉ ngơi vừa tổng kết kinh nghiệm, một lúc lâu mới đứng lên lần nữa.
“Sức mạnh của thế giới...”
Trong lòng hắn không nhịn được muốn thử thêm lần nữa.
Đây là một loại khát vọng căn bản nhất đến từ sinh mệnh, khát vọng muốn có được sự thừa nhận và che chở của thế giới, cùng nhau tác chiến.
Cố Thanh Sơn rút Địa kiếm ra, bày ra một tư thế.
Nín thở một hơi.
Hắn dùng ý thức của mình, bắt đầu liên kết pháp tắc.
Một khắc nào đó, thân hình Cố Thanh Sơn bỗng nhiên chìm xuống.
Một sức mạnh đầy dã tính và không thể kìm chế phủ xuống trường kiếm của hắn.
Gió vô tận lượn lờ trên thân kiếm, thổi cát thành một vòi rồng, dần dần tụ lại càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành một bức tường cát giáp với bầu trời.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nâng kiếm lên ngang vai.
Trong thoáng chốc, hắn sinh ra một ảo giác.
Hắn cảm giác mình chính là thế giới.
Cố Thanh Sơn hít thở sâu hai lần, từ từ thả lỏng, lẩm nhẩm:
“Đa tạ, bây giờ thì không cần.”
Hắn lập tức lui ra khỏi trạng thái này.
Cảm giác kỳ dị biến mất.
Bão cát khắp bầu trời từ từ hạ xuống, chứng minh chuyện vừa mới xảy ra.
Cố Thanh Sơn đứng trong gió, khẽ thở dài một hơi.
“Lấy thế giới làm kiếm... Trước đây mình chưa bao giờ nghĩ tới, làm sao có thể tiếp tục phát triển kiếm thuật như vậy?”
Cố Thanh Sơn vắt óc suy nghĩ.
Kiếm thuật của mình, từ vạn kiếm hóa thành một kiếm, bây giờ đang trong quá trình đảo ngược lại, từ một kiếm phân ra thành vạn kiếm.
Tạ Cô Hồng là chủ nhân của thất kiếm.
Nhưng bây giờ, dường như mình có cảm ngộ không giống như vậy.
Kiếm đạo của mình, rốt cuộc nên đi như thế nào?
Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm trong tay, đầu óc mờ mịt.
Giờ khắc này, trời đất tĩnh lặng, vạn vật yên ắng.
Cố Thanh Sơn đứng một mình trên mặt cát, cúi đầu không nói, yên lặng suy nghĩ lối thoát cho kiếm thuật của mình.
Ngày đêm luân chuyển.
Sương trắng ban mai.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên mở miệng nói: “Kiếm đạo của mình không có vấn đề, vẫn là một kiếm hóa vạn kiếm!”
“Thế nhưng...”
“Trên một kiếm hóa vạn kiếm, vẫn còn một cảnh giới cao hơn!”
Nói xong, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm giác như xiềng xích trong lòng vừa được tháo gỡ, cả người giống như biến mất, hòa vào đất trời.
Hắn không tự chủ buông Địa kiếm ra.
Triều Âm, Thiên, Địa, Lục Giới Thần Sơn kiếm đồng thời di chuyển quanh thân hắn.
“Nhanh!”
Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.
Bốn thanh kiếm phóng ra bốn phía, mỗi nơi chém ra một nhát.
Triều Âm vẽ ra một đường kiếm màu trắng hình vòng cung, là bí kiếm Nguyệt Trảm!
Thiên kiếm chém ra hai ánh kiếm đối ngược nhau, là bí kiếm Yến Quy!
Địa kiếm vẽ ra ánh kiếm màu đen vô tận, là bí kiếm Họa Ảnh!
Lục Giới Thần Sơn kiếm đâm về phía trước, ánh sáng dâng lên như nước lũ, đánh bay đất cát, là bí kiếm Hồng Lưu!
Con ngươi Cố Thanh Sơn khẽ động, tản ra ánh sáng mờ nhạt, ánh kiếm trong suốt xẹt ngang qua bầu trời.
Thần kỹ, Vong Xuyên Giang Chi Trảm!
Trong nháy mắt, năm bí kiếm của Cố Thanh Sơn đều xuất hiện!
Ngày trước hắn chỉ cần một kiếm là giết chết kẻ địch, mà bây giờ, hắn đã có thể không phân trước sau, phóng các loại bí kiếm ra cùng một lúc.
Âm thanh nặng như núi của Địa kiếm nhanh chóng vang lên: “Xuất sắc, quá xuất sắc, thật không biết người khác phải làm sao mới có thể chống lại kiếm của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận