Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2902. “Ta chính là thánh nhân Phong Vũ.”



Suy nghĩ một giây, hắn vươn tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào trong hư không.
Chỉ một thoáng, cánh cửa đồng thau biến mất.
Hắn quay người đi về hướng mảnh quang ảnh kia, muốn xem xét cho rõ ràng.
Quang ảnh bốn phía cảm ứng được động tác của hắn, lập tức tăng nhanh biến hóa ——
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, hoang dã chung quanh Cố Thanh Sơn đã không thấy đâu nữa.
Mọi thứ hóa nên vô hình.
Có ánh sáng ——
Bên trong hư không hắc ám tịch mịch, hàng ngàn hàng vạn điểm sáng lờ mờ như bão táp nhanh chóng ngưng tụ lại.
Bọn chúng hiện ra từng cái từng cái bóng mang dáng vẻ con người.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng quan sát, suy tư nói “Anh linh... Ta nhớ được thế giới Hồng Hoang không có anh linh gì cả... Dù sao đây là một con đường rất gian khổ.”
Chỉ thấy những điểm sáng ngưng tụ thành hình người kia trôi nổi ở giữa không trung, chúng nhiều vô số kể, chỉnh tề xếp thành hàng, toàn bộ chúng đang nhìn về hướng Cố Thanh Sơn.
Bọn chúng mang theo ý cười.
—— Tất cả những thứ này đều là anh linh!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đang lướt qua chúng anh linh, rất mau đã nhìn thấy một vị kiếm tu.
Kiếm Bách Chiến bay lên trước, vui sướng vòng quanh kiếm tu kia một vòng, sau đó mới lưu luyến không rời mà bay trở về.
Kiếm tu kia nhìn Cố Thanh Sơn mà mỉm cười, bay ra ngoài, phất phất tay với chúng anh linh.
Hành động này phảng phất như một tín hiệu ——
Một vị anh linh giơ tay lên cao cao.
Hàng trăm hàng ngàn vị anh linh đồng loạt giơ tay lên.
Bọn họ phảng phất như đang kêu gọi cái gì, hoặc như đang chờ đợi cái gì.
—— Vì tiếp tục chiến đấu mà không thể không tách biệt, bây giờ đã đến thời khắc có thể gặp lại lần nữa.
Sắc mặt của Cố Thanh Sơn chậm rãi biến hóa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời.
Kiếm!
Là Phi kiếm!
Một thanh phi kiếm kéo theo tiếng hú gọi thật dài, phi nhanh tới từ phía chân trời xa xôi.
Càng nhiều phi kiếm đến rồi!
Thiên kiếm như mưa, vạn kiếm thành hàng, đồng loạt bay tới từ các nơi trong thế giới Hồng Hoang.
Bên tai Cố Thanh Sơn vang lên từng tiếng rồi lại từng tiếng nói rất nhỏ
“Kiếm này tên Vĩnh Hộ, Vĩnh Hộ chúng sinh, đến chết cũng không ngừng;”
“Kiếm này tên Phá Ma, người cầm kiếm này, thề phá vạn ma;”
“Kiếm này tên Cô Hành, mặc dù Cô Hành, trên đường không cô đơn, nhất định có đồng bào;”
“Kiếm này tên Túc Trảm...”
“Kiếm này tên Trường Ca...”
“Kiếm này tên Tru Tà...”
“Kiếm này tên...”
Khi những âm thanh này vừa vang lên, lập tức có từng chuôi phi kiếm xúc động lao tới, rơi vào trước mặt Cố Thanh Sơn, tỏa ra kiếm ý dày đặc.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tất cả trăm ngàn thanh phi kiếm đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, không nhúc nhích, phảng phất như chờ đợi lời kêu gọi của hắn vào bất cứ lúc nào, muốn đi Phá Ma giết địch, chém hết tất cả chuyện bất bình.
Cố Thanh Sơn nhìn tất cả phi kiếm xung quanh, lại nhìn về phía những anh linh kia.
Chúng anh linh vẫn mỉm cười phơi phới, lẳng lặng nhìn vào hắn.
Tiếng gió trở nên yên tĩnh.
Hình như toàn bộ thế giới đều đang chờ đợi cái gì.
Chỉ chốc lát sau.
Cố Thanh Sơn thở dài, mở miệng nói “Những kiếm tu các ngươi, rõ ràng đều đã chết rồi...”
Hắn vươn tay, khẽ nắng một cái vào hư không.
Chỉ một thoáng, hàng trăm vạn Trường Kiếm tỏa ra kiếm khí vô tận, kiếm khí xông thẳng lên trời cao, hóa thành tiếng cộng hưởng như chấn động cả vòm trời.
Chúng kiếm rời đi khỏi trước mặt Cố Thanh Sơn, mỗi thanh kiếm đều đáp xuống sau lưng của hắn, biến mất vào bên trong hư không.
Từ nay về sau, bọn chúng sẽ cùng chiến đấu với hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn vào các anh linh, mở miệng nói
“Ý chí của các ngươi đã truyền đạt vào cho ta, sau này... Ta sẽ thử cứu vớt chúng sinh của thế giới này, cùng với tất cả những người như các ngươi.”
Chúng anh linh cùng nhau gật đầu, thân hình dần dần trở nên ảm đạm, hóa thành ánh sáng nhạt tan biến đi xa.
Một âm thanh vang vọng bên tai Cố Thanh Sơn, “Thánh nhân... Cũng có người đứng về phe của chúng sinh...”
Ngay sau đó, một loạt hình ảnh xuất hiện trong não của Cố Thanh Sơn.
Khi hình ảnh kết thúc, thiên địa dâng lên một trận gió lớn.
Ngay vào lúc đó, trời trăng ảm đạm, tất cả vết tích của cuộc chiến trước đó bị trận gió lớn này triệt để phá hư.
Mả ngay cả ngọn núi tro bụi khổng lồ kia cũng bị triệt để thổi tan.
Bên trong hố to không còn bất cứ bụi máu thịt nào của Tà Ma nữa.
Tất cả các anh linh đều ẩn nấp đi.
Đối với Cố Thanh Sơn mà nói thì đây là một chuyện tốt.
Cuồng phong gào thét lướt qua.
—— Tướng vị giới kia dần dần rời khỏi chủ thế giới.
Toàn bộ thế giới khôi phục lại bình thường.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đang đứng trước cái hố to kia.
Nhưng mà bốn phía có cái gì đã hoàn toàn thay đổi.
Hàng trăm vạn thanh phi kiếm đang đi theo hắn.
Còn có vô số anh linh kiếm tu đang che chở trong bóng tối.
Bọn họ cùng tồn tại với hắn.
Cố Thanh Sơn nhớ lại hình ảnh trước đó mà mình đã tiếp thu được, thoáng phán đoán phương hướng một chút, sau đó thì hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng đi xa.
Mấy canh giờ sau.
Hắn tìm được phần mộ lẻ loi kia trong một mảnh hoang mạc.
Mở phần mộ ra, chỉ thấy bên trong có thi thể một người tu hành chiến tử đang nằm.
“Quả nhiên là kiếm tu...”
Cố Thanh Sơn tiến lên ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy vật trong tay thi thể kia ra.
—— Đó là một chiếc đèn thanh đồng cổ xưa.
Trên vỏ ngoài chiếc đèn có điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, hiện ra một mảnh thế giới mưa gió ảm đạm.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm mấy giây, đặt tay lên trên cái đèn thanh đồng kia, dồn sức kích hoạt.
Linh lực nhanh chóng rót vào bên trong, kích hoạt lên vô số phù văn được giấu trong vách trong của chiếc đèn thanh đồng.
Bên trên bấc đèn sáng lên một ánh hào quang màu xanh của ngọn gió.
Thời khắc mà hào quang chợt lóe lên, lập tức có một giọng nữ vang lên từ xa xăm “Ta đã bế quan nhiều năm, là ai đang cầm tín vật kêu gọi ta?”
“Ngươi là người nào?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Ta chính là thánh nhân Phong Vũ.” Giọng nữ kia nói.
Hết chương 2902.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2903
Bạn cần đăng nhập để bình luận