Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3016. Quả mới



Các vị thần đều im lặng.
Chưa từng nghe qua chuyện như vậy.
“Ban nãy hắn nói gì?” Mạc hỏi.
Không ai trả lời.
Các thần linh nhìn Reneedol.
“Không có gì, không nói gì cả.” Reneedol đáp.
Mạc gật đầu, xoay người, nhìn Reneedol, vươn tay ra.
“Được rồi, cùng ta làm lễ lên ngôi thôi, Reneedol... Hôm nay là ngày nàng tiếp nhận quyền lực tối cao.”
Reneedol trầm tư vài hơi thở, nói với Mạc bằng giọng điệu tuyên bố: “Ta vẫn luôn cho rằng, cho dù làm cái gì, ta nhất định phải trở thành Nữ Đế Vạn Thần.”
Trong dòng chảy hư không hỗn loạn, một luồng khí lạnh bay vút qua.
Một khắc nào đó.
Thân hình Mạc bỗng nhiên hiện ra, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy quả vận mệnh đang cưới gió, cuồn cuộn tung bay trong không trung.
“May mà không mất dấu!”
Mạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới.
Hắn và quả vận mệnh bay song song, ánh mắt tập trung trên quả, quan sát tỉ mỉ.
Hắn lúc này đến từ hậu thế.
Vào lúc đó, sau khi thu được sức mạnh hoàn chỉnh của chìa khóa Phong, thực lực của hắn đã hoàn toàn vượt xa quá khứ.
Nhận thức và cảm quan về mọi thứ cũng vượt xa trước đây.
“Thì ra ngươi sợ ảnh hưởng tới dòng thời gian bình thường, cho nên mới cố ý trốn đi, ở trong hư không chờ ta?” Mạc kinh ngạc nói.
Trái cây lơ lửng giữa không trung, lượn lờ một vòng quanh thân hắn, đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, hiển thị nhiều hình ảnh tầng tầng lớp lớp.
Trong hình ảnh, một cảnh tượng nào đó thuộc về quá khứ hiện ra...
Rod đi tới trước cây đôi vận mệnh, vứt bỏ thẻ bải “Đôi cánh Thiên Sứ Đoạn Tội”, dùng nó để cứu Tiểu Tịch hấp hối.
Mạc kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thì thầm: “Thì ra ngươi vì báo đáp hắn...”
Trái cây lắc lên lắc xuống, bày tỏ tán thành.
“Ngươi muốn làm gì?” Mạc hỏi.
Trái cây khựng lại vài giây, đột nhiên bùng lên một màn sáng.
Trong màn sáng, Cố Thanh Sơn đứng trên boong thuyền của phi thuyền hư không, cố sức điều khiển cánh tay bằng gỗ chộp một cái vào hư không...
Lập tức, một người đàn ông bị hắn lôi ra, ngã hôn mê bất tỉnh trên phi thuyền.
“À, đúng vậy, hắn đã từng cứu ta, chúng ta là người giải cứu cho nhau... Cho nên ngươi cũng muốn để ta tham dự vào, làm thêm chút chuyện?”
Mạc hỏi.
Trái cây nghe hắn nói như vậy, lập tức thu ánh sáng lại, hóa thành một tia sáng bay vút đi.
Mạc lớn tiếng nói: "Này, mới nói được mấy câu, sao lại chạy?”
Hắn vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy trái cây vừa bay vút trong hư không vừa lay động không ngớt, cuối cùng đâm vào một con sông lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Dòng sông thời gian!
“Không ngờ ngươi còn có thể xuyên qua thời gian!”
Thân hình Mạc rung lên một cái, vô số ký hiệu bí mật nổi lên.
Những ký hiệu này tạo ra tấm chắn thời gian, khiến hắn cũng rơi vào trong dòng sông thời gian, bay sát phía sau trái cây.
Cũng không biết qua bao lâu, tốc độ trái cây từ từ chậm lại, rơi xuống một mảnh tàn của lịch sử.
Mạc nhìn một chút, giật mình nói:
“Đây là... tận cùng của thời đại đó... Là giấc mộng kia!”
Trên mặt hắn hiện lên vẻ thận trọng.
Một người một quả từ từ hạ xuống.
Bọn họ nhanh chóng tiến vào trong phân đoạn lịch sử kia.
...
Một con sông lớn, cạnh đó có một vài ngọn núi.
Mạc và trái cây đứng một bên, hai loại ký hiệu huyền bí hoàn toàn khác nhau vòng quanh người.
Điều này khiến không ai có thể nhận ra sự tồn tại của bọn họ.
Ở cách đó không xa.
Tạ Cô Hồng đang từ biệt Cố Thanh Sơn.
“Sắp tỉnh mộng rồi, đáng tiếc, ta không đợi được nàng ấy.”
Tạ Cô Hồng thở dài một hơi, trong giọng nói hào hiệp lần đầu mang theo một chút tiếc nuối.
Cố Thanh Sơn nói: “Yên tâm, về sau người sống rất rốt, còn thu thêm mấy đồ đệ, người và đám đồ đệ chúng ta giống như người một nhà vậy.”
Tạ Cô Hồng cười, vẻ mặt thoải mái hơn đôi chút.
"Vậy là tốt rồi."
Nói xong câu đó, y biến mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Trái cây đột nhiên chấn động, xuyên phá hư không mà đi.
Mạc lập tức đuổi kịp.
Chỉ thấy trái cây đang theo sát một tia sáng bay vút trong hư không.
Tạ Cô Hồng!
Trong lòng Mạc có chút kinh ngạc.
Hắn từng nghe Cố Thanh Sơn kể về đoạn quá khứ này, cũng tự mình nhìn thấy đoạn lịch sử này, thậm chí còn từ biệt và cắt đứt với Reneedol trong chính đoạn lịch sử này.
Cho nên hắn chưa bao giờ biến Tạ Cô Hồng vẫn còn sống!
Bay.
Không ngừng bay.
Bọn họ đi qua một khoảng không tối tăm, rồi lại đi qua một đoạn thời gian chỉ tòa ánh sáng, bay liên tục trong vô số mảnh vỡ thế giới.
Cuối cùng...
Trái cây chậm lại.
Mạc cũng dừng lại.
Trước mắt xuất hiện một thế giới hoàn toàn được tạo thành bởi nước sông màu vàng nhạt.
Thế giới Lục Đạo vỡ vụn.
Không có dấu vết sinh tồn của Nhân tộc.
Trong thế giới ẩn chứa rất nhiều linh khí, nhưng càng nhiều hơn chính là hơi thở chết chóc và lụi bại.
Hoàng Tuyền!
Đây là một mảnh vỡ thế giới Hoàng Tuyền!
Mạc nhẹ nhàng đáp xuống theo trái cây, chỉ thấy toàn bộ thế giới này là một vùng nước mênh mông vô tận.
Giữa nước sông có một ngọn núi cô độc.
Ngọn núi này gần như hoàn toàn bị nhấn chìm, chỉ còn một mảnh đất trống trên đỉnh núi nổi lên trên mặt sông.
Trái quay xoay tròn một hồi, rơi xuống ngọn núi.
Nó đáp xuống một chiếc bàn đá trên đỉnh núi, sau đó bất động.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Trái cây được một bàn tay nâng lên.
Tạ Cô Hồng.
Hắn ta nhìn trái cây, ánh mắt dần dần dịch chuyển về phía trước, dừng lại trên người Mạc.
“Trên trái cây này có khí tức của Cố Thanh Sơn.” Tạ Cô Hồng nói.
“Đúng vậy, cái cây nơi nó sinh ra ghi lại khí tức của Cố Thanh Sơn, vì báo ân nên cây mới kết trái, nó dẫn ta đến chỗ ngươi.” Mạc nói.
Để tránh gây hiểu lầm, hắn nói rõ ràng mọi chuyện theo cách ngắn gọn nhất.
Tạ Cô Hồng nghe xong, im lặng một hồi, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Mạc hắng giọng một cái, hỏi: “Ngươi là... là sư phụ của Cố Thanh Sơn?”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Hồng nói.
“Nhưng mà, rốt cuộc ngươi là ai?” Mạc lại hỏi.
Ánh mắt Tạ Cô Hồng trống rỗng, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết mình là ai, quên rồi, quên hết toàn bộ, không nhớ được chút gì.”
Hắn buông trái cây ra, nâng một cái chén trên bàn lên, uống cạn nước trong chén.
Mạc hơi nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Đây là nước Vong Xuyên...”
Hắn cẩn thận quan sát Tạ Cô Hồng, chỉ thấy người Tạ Cô Hồng được bao quanh bởi xích sắt, trên xích sắt được khắc những ký hiệu tinh xảo, triệt để ngăn cách khí tức của hắn.
Tạ Cô Hồng.
Vẫn luôn bị xích sắt khóa chặt giữa lòng sông Vong Xuyên như vậy.
“Đúng, cứ một canh giờ trôi qua ta sẽ uống một chén nước Vong Xuyên, dùng để tránh bị pháp môn đặc thù của tà ma tìm ra.” Tạ Cô Hồng nói.
Hết chương 3016.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3017
Bạn cần đăng nhập để bình luận