Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3038. “Phương hướng nào?”



Dùng một trận chiến quy mô lớn để giết chết một người.
Như vậy cũng quá... ra quân ồ ạt.
Nhưng nếu có thể giết chết Cố Thanh Sơn...
Hẳn là Cửu Diện chỉ hận không thể làm cho cả thế giới đều hủy diệt, nhân cơ hội đó hủy diệt luôn cả Cố Thanh Sơn.
“Thì ra đối với ta, tình cảnh nguy hiểm nhất chính là chiến tranh.” Liêu Hành nói.
“Đáng tiếc chúng ta còn chưa biết rõ khoa học kỹ thuật của thế giới này đã phát triển đến mức độ nào.” Cố Thanh Sơn nói như có điều suy nghĩ.
“Cho nên chúng ta cũng không biết chiến tranh sẽ nổ ra như thế nào.” Liêu Hành bổ sung.
Ông ta ảo não ra mặt, trầm ngâm nói: “Bây giờ tôi không có tiền, không có thân phận, cũng không biết bất cứ ai trên thế giới này...”
“Ông đã có một tấm bản đồ rồi.” Cố Thanh Sơn chỉ vào đầu mình.
“Một tấm bản đồ thì có thể làm gì!” Liêu Hành nhìn hắn chằm chằm.
“Liêu Hành, ông là nhà khoa học có trình độ ngang với tôi, suy nghĩ kỹ xem nên đối phó như thế nào... Chuyện này liên quan đến tính mạng của ông đấy.” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Liêu Hành trở nên nghiêm túc, hỏi: “Có chỗ nào tìm việc được không?”
“Thị trường nhân tài ở đằng trước ông, cách ông ba trăm mét về phía bên trái.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đi!” Liêu Hành lập tức nói.
Bọn họ vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng tới thị trường nhân tài.
Đây là một khoảng sân tương đối rộng rãi, bàn được bày khắp nơi, có người đứng đợi người tìm việc tới hỏi.
Liêu Hành nhìn kỹ một vòng rồi nói: “Có một vấn đề rất lớn... Tuy bọn họ đều nói tiếng nhân tộc, nhưng chữ viết khác chúng ta.”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Văn tự khác biệt, ngay cả đối phương tuyển người như thế nào cũng không biết, vậy phải làm sao bây giờ?
Mà chiến tranh đã vô cùng cấp bách...
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.
Có người đang lớn tiếng hò hét muốn tuyển một nhóm nhân viên lớn.
Liêu Hành im lặng lắng nghe, thấp giọng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ánh mắt mấy người này có vẻ luống cuống nhưng lại gắng gượng tỏ vẻ bình tĩnh.”
“Thù lao hậu hĩnh.” Liêu Hành nói.
“Tuyển nhiều người.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trên thân người bên trái có súng.” Liêu Hành nói.
“Bọn họ gây huyên náo như vậy đã làm rối loạn trật tự nơi này, nhưng những người duy trì trật tự cũng không dám trêu chọc bọn họ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tuy mặc thường phục nhưng hành vi cử chỉ rất quy củ.” Liêu Hành nói.
“Rất nhiều người tranh giành nhau để được thuê.” Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía rồi nói.
Hai người nhìn nhau.
Liêu Hành từ từ tiến lên, thoáng điều chỉnh hô hấp, lập tức bộc phát sức mạnh, xô đẩy những người xung quanh, đi tới trước bàn lớn tiếng nói: “Tôi! Tôi! Tôi!”
“Anh biết cái gì?” Một người đứng trên bàn hỏi.
“Lái xe!” Liêu Hành nói.
Xung quanh có mấy người đồng loạt lớn tiếng nói: “Tôi cũng là tài xế, tôi cũng biết lái xe!”
“Tôi còn biết sửa chữa các loại xe!” Liêu Hành hung tợn trừng mắt với mấy người đằng sau.
“Ồ?” Ánh mắt người nọ sáng lên, hỏi: “Anh biết sửa cái gì?”
“Tôi biết sửa tất cả các loại xe.” Liêu Hành vỗ ngực nói.
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn đằng sau liền im bặt.
Không chỉ là tài xế, còn là công nhân sửa chữa, người như vậy quả thực không nhiều lắm.
“Ông thực sự biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngay cả máy nhảy trời mà tôi còn có thể phát minh ra, huống chi là một chiếc ô tô kiểu cũ kết cấu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa?” Liêu Hành thản nhiên nói.
Người nọ quan sát ông ta giây lát, sau đó nói: “Tôi dẫn anh đi ra sau... Vừa lúc chúng tôi có một chiếc xe vừa xảy ra một chút vấn đề, anh đi xem, nếu sửa xong thì xem như thông qua.”
Liêu Hành được dẫn ra ngoài hội trường.
“Chính là chiếc này.” Người nọ chỉ vào một chiếc xe buýt.
“Hỏng chỗ nào?” Liêu Hành hỏi.
“Luôn báo mã sự cố khi lái xe.” Người nọ nói.
“Vấn đề nhỏ như vậy, lẽ nào không ai sửa?”
Liêu Hành cười, đưa tay nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Người nó nhìn dáng vẻ như đã liệu trước của ông ta, bèn đưa chìa khóa.
Liêu Hành lên xe...
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: “Có nhóm xe tập kích, khoảng ba phút nữa sẽ đến bầu trời trên thành phố.”
Liêu Hành giật giật lông mày.
Vốn là muốn mượn thế sinh tồn, nhưng bây giờ xem ra đã không còn kịp nữa rồi.
Ông ta khởi động xe, quả nhiên trên xe vang lên tiếng cảnh báo.
Trên màn hình ô tô hiện lên một chuỗi mã sự cố.
Chuẩn bị lên đường!
Liêu Hành nói với người bên dưới: “Tôi đi một đoạn thử xem.”
Người nọ lo lắng nói: “Tôi cũng lên.”
Liêu Hành đạp chân ga...
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói một câu nhẹ bẫng: “Đối phương có súng.”
Liêu Hành lập tức dừng lại, liếc nhìn cây súng lục bên hông đối phương.
Còn chưa tới ba phút.
Con côn trùng kia nhất định sẽ làm cho bom rơi vào đầu mình.
“Ngài lên xe trước.” Liêu hành nói.
Nói xong, ông ta lập tức nhảy xuống xe, đạp hai đạp vào vị trí bình xăng.
Trong chớp mắt, mã sự cố trên màn hình biến mất.
“Thế này là sao?” Người nọ ngạc nhiên nói.
“Động cơ xăng gặp trục trặc, các anh đạp phanh quá mạnh, rất dễ xảy ra vấn đề này, nhưng tôi mới chỉ trị ngọn không trị gốc, lần sau xảy ra vấn đề thì phải thay đổi linh kiện.” Liêu Hành nói.
“Không sai, chúng tôi đang thiếu linh kiện, cho nên mới không sửa tốt chiếc xe này.” Người nọ dựng thẳng ngón cái nói.
Liêu Hành vỗ tay lái nói: “Tôi từ nhỏ đã thường mày mò máy móc, nếu anh cho tôi một chiếc xe tăng lục địa kiểu cũ tôi cũng có thể tu sửa nó cho anh.”
“Anh trúng tuyển rồi.” Người nọ tuyên bố.
Trong ngực hắn ta đột nhiên vang lên một tiếng chuông.
Chỉ thấy hắn ta lấy ra một chiếc máy truyền tin hình chữ nhật, liên tục trò chuyện.
Một âm thanh dồn dập vang lên trong loa:
“Chú ý, sắp có ném bom, đối phương đã phát động tấn công sinh hóa, tang thi đã xuất hiện!”
Người nọ lập tức biến sắc.
Cố Thanh Sơn và Liêu Hành cũng ngơ ngác.
Tang thi?
Vật gì mà được gọi là tang thi?
Người nọ cúp điện thoại, nói với Liêu Hành: “Đi, đi tới hầm trú ẩn!”
“Phương hướng nào?” Liêu Hành hỏi.
“Hướng tây nam... Đi theo đường vành đai thứ ba.”
“Vâng!”
Hết chương 3038.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3039
Bạn cần đăng nhập để bình luận