Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1849. Đội Quân Vô Hình (1)


Đánh dấu
“Không sao, muội hấp thu sức mạnh của ta, có thể triệu hoán thú pháp tắc khổng lồ bất cứ lúc nào, tên kiếm khách kia không dám trở lại đây đâu.” Mạc an ủi nàng ta.
Reneedol ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Mạc, ánh mắt dừng lại trên người ba thiếu niên.
Người kia, rõ ràng là được phái đến giết bọn họ.
Vì sao bọn họ chưa chết?
“Atley, ta có chuyện này hỏi ngươi.” Reneedol nói.
“Chuyện gì?” Atley nói.
“Lúc trước, khi ta dụ địch rời đi, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi trên con đường xe ngựa bị phá hỏng, vì sao lại chuyển tới nơi này?” Reneedol hỏi.
Atley thật thà đáp: “Sau khi ngươi đi, có mấy người tới giết chúng ta.”
“Sau đó thì sao?” Reneedol hỏi.
Atley cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta cũng không rõ lắm.”
“Không rõ lắm?” Reneedol kinh ngạc nói.
Thất Nhược nói tiếp: “Lúc đó chúng ta ngất đi.”
Reneedol nhìn về phía Xích Hộc.
Xích Hộc gật đầu, đồng ý với lời Thất Nhược: “Lúc những người đó xuất hiện, không biết tại sao chúng ta lại ngất đi.”
Reneedol khống chế tâm tình, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Ai tỉnh lại trước?”
“Là ta.”
Một giọng nói từ xa truyền đến.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Cố Thanh Sơn khiêng một con báo, trong tay cầm một con rắn, vừa mới đi vào nơi trú tạm.
Cố Thanh Sơn vứt con báo trên mặt đất, thành thạo lấy ra một bộ đồ dùng nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối.
Hắn thuận miệng nói: “Khi ta tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi, những người khác vẫn còn hôn mê, sau đó Mạc cũng tỉnh, ta sợ hắn lo lắng nên chưa nói gì với hắn cả.”
Mạc gật đầu.
Reneedol thấy thế, rơi vào trầm tư.
Bốn người đều nói như vậy, hơn nữa Mạc cũng xác nhận lời nói của bọn họ.
Lúc pháp sư phái mấy người tới giết bọn họ, mình còn đặc biệt quan sát mấy người kia.
Lúc đó họ còn chưa thể sử dụng pháp tắc.
Các thiếu niên không thể nào sử dụng sức mạnh pháp tắc, nên mấy người kia muốn giết bọn họ căn bản là không thành vấn đề.
Rod... tỉnh lại sớm nhất.
Trong các thiếu niên, hắn là người có thực lực gần với Mạc nhất.
Điều này đã từng nói tới rồi.
Vậy chẳng lẽ kiếm khách đệ nhất thiên hạ Ma La Thiên Vương đã tới?
Hắn ta đang đuổi giết kiếm khách thứ bảy Quỷ Đỏ?
Khoan đã...
Cái từ đệ nhất thiên hạ, thứ bảy thiên hạ gì đó đều là do chính miệng Quỷ Đỏ nói.
Nhưng ai có thể bảo đảm lời hắn nói là thật.
Quỷ Đỏ am hiểu rất nhiều năng lực, có biểu diễn, có khiêu vũ, hát kịch, vân vân, vừa nhìn là biết thứ kiếm khách không đứng đắn gì, rất có thể hắn đã nói dối.
Nếu như là nói dối...
Reneedol nhìn ra bốn phía, ánh mắt lướt qua đám thiếu niên.
Liệu có cần hấp thu sức mạnh của bọn họ một lần?
Nhưng hôm nay mình đã hấp thu sức mạnh của ba người, lực lượng vận mệnh tiêu hao quá nhiều, rất mệt mỏi.
Ánh mắt Reneedol dừng lại trên người Atley.
Atley có vẻ mất tinh thần.
Cậu ta trước giờ đều như thế này, cái gì cũng biểu hiện ra mặt.
Lại nhìn Thất Nhược.
Mình rất hiểu cô gái nhỏ này, một lòng muốn thông qua thuật chữa trị mà mình tu luyện để gia nhập vào đoàn đội chiến đấu.
Cô bé cũng không có vấn đề.
Xích Hộc.
Đó là một cô bé thông minh.
Chức nghiệp giả trợ giúp chiến đấu vốn là người giỏi ứng biến ngay tại hiện trường nhất... Lúc tấn công cần bổ sung năng lực gì, lúc rút lui phải đổi thành năng lực gì, tấn công và đánh lén khác nhau thế nào.
Thật ra cô gái này... rất có khả năng.
Reneedol âm thầm phóng lực lượng vận mệnh ra.
Tất cả năng lực của Xích Hộc lướt qua trong lòng nàng ta, từng cái từng cái đều bị xem kỹ.
Không, không phải cô gái này.
Reneedol hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng yên tâm hơn.
Nàng ta vẫn không nghỉ ngơi, nhìn sang người cuối cùng.
Rod.
Rod là một tên đáng ghét, ngoại trừ nấu ăn ngon thì không được ưu điểm gì.
Người như hắn cũng không thành vấn đề, nhưng để cho chắc chắn thì...
Dưới ánh nhìn soi mói của Reneedol, Rod đang lột da con rắn kia.
Hắn búng tay một cái, nói: “Ta không đành lòng lột sống nó, nhưng ta tiết lộ cho ngài một việc, quả thực nó có thể ngâm rượu.”
Trong không trung, ngọn lửa màu đen hạ xuống, chạm vào thân rắn.
Con rắn chết ngay.
Reneedol đang định ra tay thì chợt nhớ tới một chuyện, không thể không hỏi:
“Rod, ngươi dùng sức mạnh Tử Vong giết rắn?”
“Ờ.” Cố Thanh Sơn thờ ơ nói.
“... Trước đây, ngươi làm sao để được Chúa tể Pháp tắc Tử Vong công nhận?” Reneedol tiếp tục hỏi.
“Bởi vì chính tay ta giết chết một vạn chúng sinh, đạt được yêu cầu thấp nhất của Chúa tể Pháp Tắc.” Cố Thanh Sơn sắc mặt như thường, nói.
“Một vạn? Làm sao có thể?” Reneedol không tin.
Đừng nói chỉ mình nàng ta không tin, những người khác cũng không tin.
Thế giới thỉnh thoảng có chiến loạn, nhưng đều là phạm vi nhỏ.
Bởi vì thời đại hòa bình quá lâu, các Chúa tể Pháp Tắc đều hưởng thụ cảm giác yên bình này, không thích chiến tranh quy mô lớn, vì như vậy sẽ lôi cả các loại pháp tắc đi vào cùng, khiến bọn họ vô cùng đau đầu.
“Đúng vậy, bình thường ngươi vẫn luôn học tập cùng với chúng ta, làm gì có thời gian mà giết người?” Atley hỏi.
Cố Thanh Sơn chỉ con báo trên mặt đất, lại chỉ con rắn, nói: “Ta nấu cơm hằng ngày đó.”
Mọi người đồng loạt khựng lại.
Đúng rồi, hắn còn nấu ăn nữa.
Nấu cơm thì phải xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Xử lý nguyên liệu nấu ăn...
Cái từ này, hóa ra lại đẫm máu như vậy.
Cố Thanh Sơn tươi cười, quay về phía Atley, nhếch miệng nói: “Ngươi có muốn ký kết khế ước với Chúa tể Pháp tắc Tử Vong không?”
Atley nhìn nụ cười của hắn, chợt thấy lưng lạnh toát.
Nhưng cậu ta bị việc ký kết khế ước với Chúa tể Pháp Tắc mê hoặc, kiên trì hỏi tiếp: “Hả? Ta có thể chứ?”
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư không, nói: “Ta tiến cử hắn, xin Chúa tể Pháp Tắc xem hắn có được hay không.”
Đợi vài hơi thở.
Trong không trung xuất hiện một dòng chữ nhỏ:
[Trong một ngày, giết chết ba vạn chúng sinh là có thể ký kết khế ước với ta.]
Atley lấy làm kinh hãi, nói: “Thế nhưng Rod mới giết một vạn, hơn nữa còn tốn nhiều năm như vậy!”
Chữ nhỏ biến đổi, tiếp tục nói:
[Hắn là người đầu tiên ký kết khế ước với ta, có ưu đãi.]
Atley gặp khó khăn, lẩm bẩm: “Ba vạn...”
Dòng chữ tiếp tục biến đổi: [Đúng, ba vạn, hoàn thành là có thể ký kết khế ước. Hoặc là ngươi ký kết khế ước với ta trước, sau đó giết ba vạn chúng sinh. Nếu ngươi làm xong, khế ước có hiệu lực lâu dài, nếu như không làm được, mà bản thân ngươi lại đã có khế ước, vậy...]
“Vậy thế nào?”
Ngọn lửa màu đen hóa thành dòng chữ nhỏ mới:
[Ta sẽ dùng cái chết của ngươi để kết thúc cuộc khảo nghiệm này.]
Mọi người thấy hàng chữ này, lập tức im lặng hẳn.
Atley rụt về phía sau một cái.
Reneedol lại nhìn Rod.
Khế ước của Chúa tể Pháp tắc Tử Vong quá kinh khủng.
Nếu mình tiếp nhận khế ước từ trên người hắn, lỡ như vị Chúa tể Pháp Tắc này đòi mình giết chết ba vạn chúng sinh thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như làm không được...
Reneedol lắc đầu.
Bỏ đi, nếu ba người không có vấn đề, vậy hà tất phải mạo hiểm cả tính mạng đi thăm dò Rod.
Chuyện này chỉ sợ là tranh đoạt giữa hai kiếm khách, nhưng lại vô ý cuốn cả mình vào.
Đúng là xui xẻo.
Cố Thanh Sơn đang nấu cơm.
Động tác của hắn rất nhanh, năng suất cũng cao, chẳng bao lâu đã cơm nước đầy đủ.
Mọi người đỡ Mạc dậy, cẩn thận để hắn ta ngồi dựa vào thân cây.
Cố Thanh Sơn múc một chén canh, đưa cho Reneedol.
Reneedol cầm lấy chén, tự mình đút canh cho Mạc.
Thất Nhược phóng ra một đợt thuật pháp trị liệu, Xích Hộc thì bổ sung một vài thuật pháp phụ trợ để thúc đẩy sự phục hồi chức năng trên cơ thể Mạc.
Uống xong một chén canh, Mạc tỏ ý không muốn ăn thêm gì nữa.
Atley đi tìm có khô, rải thành một lớp thảm mềm mại trên mặt đất, đỡ Mạc nằm xuống.
Mạc nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sơn nhìn hết những chuyện này, khẽ gật đầu.
Những thiếu niên này tâm tính thuần lương, đối đãi với đồng bạn rất tốt.
“Đến đây nào, chúng ta cũng nên ăn gì đó.” Cố Thanh Sơn gọi mọi người.
Trên mặt đất bày mấy cái nồi thô sơ, nhưng thức ăn bên trong lại tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Mọi người bận rộn một đêm, đến hừng đông lại xảy ra chuyện như vậy, vẫn luôn trong tình cảnh hung hiểm, thần kinh căng thẳng cao độ, lúc này nghe được mùi thơm mới phát hiện mình đã cực kỳ đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận