Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2409. Nàng có ở thế giới này (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn lặng yên trong chốc lát.
Thuật pháp kia của sư tôn. . .
Nàng rõ ràng có thể mang theo tất cả mọi người của Bách Hoa Tông, tính cả chính nàng cùng rời khõi Lục Đạo Luân Hồi.
Thêm một người là nàng cũng không nhiều.
Nhưng sư tôn lại lưu lại.
Một phương diện có thể là nàng nhận lấy thân phận Lục Đạo của mình, mà những thân phận kia thực sự không cách nào dỡ bỏ, cũng vô pháp thoát thân khỏi Lục Đạo.
Một phương diện khác, rất có thể có liên quan đến bài thơ vừa rồi kia, bí mật trong bài thơ làm cho hắn không cách nào rời đi.
Như vậy ——
Nếu như mình cũng không biết chuyện về bài thơ này, mình sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ lấy phương pháp gì để tiếp tục điều tra?
. . . Mình nhất định sẽ tra tìm từ Bách Hoa Tông trước.
Thuận theo dòng suy nghĩ này mà cân nhắc, đầu tiên mình có thể xác định một vấn để, cùng tình huống mà mình nhất định sẽ chú ý tới là. . .
Sư tôn tuyệt không bỏ mặc bất kỳ một người đệ tử nào của Bách Hoa Tông.
Đặc biệt là ——
Tâm niệm của Cố Thanh Sơn khẽ động.
Chỉ một thoáng, hình tượng của một cô bé xuất hiện trong hư không.
Cô bé kia có một đôi mắt to linh động hữu thần, trên đầu cột hai chùm tóc đuôi ngựa, hơi lộ ra vẻ khẩn trương ngượng ngùng.
—— Đúng vậy, tất cả mọi người của Bách Hoa Tông đã tề tụ, nhưng từ đầu tới đuôi vị sư muội này cũng chưa từng xuất hiện.
Ngày xưa nàng từng đã cứu mạng của sư tôn, được tất cả mọi người của toàn tông yêu thương.
Sư tôn cũng để ý nàng nhất.
Nếu có người bắt được nàng, sư tôn nhất định sẽ không bỏ mặc nàng, càng sẽ không tự lo cho bản thân mà rời khỏi Lục Đạo Luân Hồi.
Lớn mật phỏng đoán một cái, nếu như Lục Đạo Luân Hồi, hay là một quyền năng nào đó đang âm thầm khống chế Lục Đạo Luân Hồi, muốn giữ sư tôn lại ——
"Giúp ta nhìn xem, nàng có bị vây khốn trong một trong những cỗ quan tài ở thế giới này hay không."
Cố Thanh Sơn lên tiếng.
"Cho ta cái tên của nàng." Quyển Sách Của Đáy Biển nói.
"Nàng tên là Tú Tú." Cố Thanh Sơn nói.
"Đợi ta tra một lát." Quyển Sách Của Đáy Biển nói một tiếng, sau đó thì rơi vào im lặng.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau.
Tiếng nói của Quyển Sách Của Đáy Biển vang lên lần nữa:
"Tìm được rồi, nàng có ở thế giới này."
Mọi thứ đã khôi phục bình thường.
Cố Thanh Sơn đứng trong đại điện, suy nghĩ trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Hắn bỗng nhiên nhanh chân đi đến cửa đại điện, đẩy cánh cửa ra, hỏi cả đám người đứng phía bên ngoài:
"Mọi người có ai còn mang theo thứ gì của Lục Đạo Luân Hồi hay không?"
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Nguyên Thủy Ma Mẫu nói: "Chúng tôi đều bị Thiên Đế tước đoạt hết mọi thứ liên quan đến Lục Đạo, lúc này mới được thả ra, trên thân sao lại có thứ của Lục Đạo kia chứ?"
Cố Thanh Sơn lại nhìn phía Ly Ám, hỏi: "Luân Hồi U Lan mà cô cho tôi, là từ đâu có được vậy?"
"Đây là Thánh Vật của nhất tộc thiên tiên chúng tôi, ngày xưa anh mở ra một bí cảnh của Ác Quỷ Đạo, tôi đã lao đao lận đận từ nơi đó, cuối cùng lấy được thứ này ra." Ly Ám nói.
"Được."
Cố Thanh Sơn phun ra một chữ, lại đóng cổng lại lần nữa.
Hắn đi trở về trong đại điện, thò tay lấy ra đóa Luân Hồi U Lan kia.
Đóa hoa lan màu đen đặc tóa ra thứ ánh sáng mê hoặc mờ ảo trong đại điện sáng tỏa
Đây là thứ thuộc về Lục Đạo còn sót lại trên người mình.
Sư tôn biết mình có Thần Sơn Kiếm Lục Giới, có Quỷ Vương Trượng Trấn Ngục, nhưng lại không biết được mình còn có đóa U Lan này.
——Có thể có một thứ gì đó đã thông qua đóa U Lan này để chú ý tình thế phát triển phía bên mình hay không?
Chẳng lẽ vào thời điểm rất sớm trước kia, chuyện này thì có bố cục tương ứng rồi hay sao?
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn vào đóa U Lan, trong lòng dần dần có một ý tưởng.
Đóa U Lan này vừa vặn có thể giúp mình triệu hồi một người giúp đỡ từ trong Trật Tự.
Nhưng người được triệu hoán chỉ có một loại năng lực.
Như thế vừa trợ giúp mình, lại vừa hạn chế thực lực của mình thật đúng mực.
Lại bởi vì toàn bộ hành trình triệu hoán đều phải ỷ lại đóa U Lan này, cho nên thông qua pháp thuật, U Lan sẽ chứng kiến tất cả tình huống ở bên mình.
Chính xác.
Xảo diệu.
Không để lại dấu vết.
—— Nhưng mặc kệ như thế nào, mình quyết định không tin loại trùng hợp này.
Cố Thanh Sơn hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:
"Đã nói vĩnh biệt với Lục Đạo Luân Hồi, về sau ta vĩnh viễn sẽ không trở về, càng sẽ không cần bảo vật của Lục Đạo Luân Hồi."
Hắn quăng Luân Hồi U Lan lên thật cao.
Thần Kiếm Định Giới lặng yên hiện lên bên cạnh hắn, bị hắn nắm chặt trong tay.
Keng!
Một tiếng kiếm reo vang lên, thần kiếm vạch ra một ánh kiếm hết sức sắc bén, hung hăng chém lên trên đóa Luân Hồi U Lan kia.
Luân Hồi U Lan lập tức bị đánh bay ra ngoài, tản ra một chút bột phấn trên không trung.
"A? Ta nhớ ngươi có được thần thông 'Vạn vật diệt' kia mà, sao không thể triệt để hủy diệt nó chứ?" Cố Thanh Sơn cố ý hỏi.
Thần Kiếm Định Giới nói: "Quả thật ta có thể khắc chế vạn vật, nhưng đóa U Lan này là Thần Khí cực kỳ cao cấp, một kiếm chém không nát được."
"Cho nên?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chém thêm mấy kiếm là nát." Thần Kiếm Định Giới nói.
"Đã hiểu."
Cố Thanh Sơn dùng Trường kiếm chỉ về phía trước một cái.
Tầng tầng lớp lớp ánh kiếm sáng chói nở rộ ra, hóa thành tấm màn ánh kiếm vô tận, bao vây lấy Luân Hồi U Lan ở giữa không trung.
"Kết thúc, chúng ta sẽ vĩnh biệt với mọi thứ liên quan đến Lục Đạo Luân Hồi —— "
Tiếng nói vừa dứt.
Tất cả ánh kiếm tụ thành một cơn gió lốc, lao thẳng về phía Luân Hồi U Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận