Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2150. Ăn nó! (2)


Đánh dấu
"... Em lấy đại một công cụ giao thông ra để đi bộ thay chắc là không có vấn đề gì chứ." Laura nói.
"Không, em không cần làm gì cả. Dù sao chúng ta cũng không biết những người đó có năng lực gì, không thể không đề phòng." Cố Thanh Sơn cẩn thận nói.
Hắn cũng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, cẩn thận giấu đi.
Lúc ở đảo Mộng Mơ, những tên lính đánh thuê kia đã nhận ra trên tay hắn có chiếc nhẫn Kinh Cức.
Bây giờ mặc dù không phải là nhẫn Kinh Cức nữa, nhưng lại được đổi thành một chiếc nhẫn cao cấp hơn…
"Này... Nếu như em bị người ta bắt đi, Cố Thanh Sơn anh có đau lòng không?" Laura nhìn trộm hắn.
"Có." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Laura hất cằm: "Bản vương miễn cưỡng thu liễm lại chút, tiếp theo dựa cả vào anh."
"Yên tâm." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn mới vừa nói xong, mặt bỗng biến sắc.
Trên đường chân trời ở phía xa xa, từng ánh lửa rừng rực từ trên bầu trời rơi xuống, giống như một trận mưa sao băng tráng lệ.
"Cố Thanh Sơn." Laura gọi.
"Ừ, khí tức cũng rất cường đại." Cố Thanh Sơn nhận xét.
... Những người tham dự trận chiến tranh đoạt tư cách Phủ Bụi kia đã đến.
Bọn họ liều chết đánh giết trong thế giới này, tranh đoạt tư cách tiến vào sâu trong thế giới Phủ Bụi.
Laura hơi lo lắng, nói: "Chúng ta quả thật còn không biết dùng giới lực phòng ngự, làm sao đây?"
Cố Thanh Sơn không lên tiếng, chỉ rút ra hai thanh kiếm, cầm trên hai tay.
Bỗng nhiên một ánh lửa nóng rực từ trên bầu trời cao xa xông thẳng tới chỗ hai người.
Ánh lửa nhanh chóng rơi xuống chỗ cách hai người không xa.
Oành!
Sóng trùng kích khổng lồ thổi bay bụi đất bốn phía.
Đến khi tất cả lắng xuống, chỉ thấy có một con trâu đang từ từ đứng dậy từ chỗ rơi xuống.
Nó nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Laura.
"Hai con người hôi hám, các ngươi thật xui xẻo, chưa gì đã đụng phải ta." Con trâu nói.
Sát khí bùng lên!
Cố Thanh Sơn lập tức giơ tay lên nói: "Chờ đã! Chúng ta đầu hàng, thật ra thì chúng ta chỉ là người qua đường, cũng không tham gia trận chiến tranh đoạt tư cách."
Hai thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống đất phát ra tiếng vang lạch cạch.
Con trâu nhìn hai người, thấy cô bé kia quả nhiên không có cảm giác uy hiếp... Mà tên đàn ông loài người này đã vứt hai thanh vũ khí xuống, hai chân đang không ngừng run rẩy.
Cái tên kia sợ hãi đến mức mặt cũng trắng bệch ra.
Con trâu cảm thấy hơi khinh bỉ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
... Thật sự là người qua đường.
Xem ra vận may của mình lần này không tệ.
Đúng lúc lấy hai người này ra làm nóng người, thuận tiện để mùi máu bay ra ngoài, như vậy có thể sinh ra chút lực uy hiếp.
Con trâu cười gằn nói: "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Lời vừa cất lên, một tia chớp đánh vào trên người nó, ngay sau đó một con quỷ sét chui vào trong thân thể nó, lại thấy vô số đường kiếm không đếm hết chém qua.
Từng giới linh liên tiếp xuất hiện chi chít, hết đợt này đến đợt khác liên tục đánh chừng ba phút, lúc này mới hoàn toàn biến mất.
Ầm...
Hai thanh kiếm vốn nằm dưới đất lại lờ đờ bay lên, mỗi một thanh tự vỗ vào một bên vai Cố Thanh Sơn.
"Không tệ, diễn viên gạo cội."
"Vào trạng thái nhanh thật đấy."
Bọn họ mỗi người một câu, sau đó từ từ ẩn trong hư không sau lưng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mang Laura đi về phía thi thể con trâu kia, giải thích: "Vừa rồi anh đã nghĩ nếu chúng ta không biết phòng thủ, vậy thì không để bọn chúng có cơ hội ra tay là được. Ngoài ra, vì để tạo sức uy hiếp, tối nay chúng ta ăn thịt trâu."
Laura hoan hô: "Lại dám nói bản vương hôi thối, ăn nó!"
….
Mặt trời dần ngả về tây. Laura ngồi trên bờ vai Cố Thanh Sơn, hai người đón lấy ánh chiều tà mà đi xa. "A, Cố Thanh Sơn, thật sự ăn quá ngon luôn!" Cô bé quơ một nắm thịt xiên lớn trên tay, hưng phấn nói. "Nếu như có bia đi kèm thì càng tốt rồi, nhưng hiện tại có rất nhiều vấn đề chúng ta phải đối mặt, tạm thời không thể uống rượu." Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa đưa một bình nước trái cây cho Laura. Trên bầu trời, ngẫu nhiên có ánh sao băng xẹt qua. Nhưng những sao băng đó lại cách hai người rất xa, không tiếp tục rơi xuống trước mặt họ. "Nếu lại xuất hiện con dê con gà gì đó thì quá tốt rồi." "Không sao, chỗ anh có đồ ngon lắm này." "Oa, Cố Thanh Sơn, quả nhiên đi theo anh là một chuyện hạnh phúc, chị Anna quá tinh mắt luôn." "..." —— Phải đi suốt năm ngày, mới có thể rời khỏi hệ thống thế giới này. Nếu như đụng phải một người tranh đoạt tư cách, ngược lại cũng dễ nói, đến lúc đó chiến đấu hay bỏ đi cũng không thành vấn đề. —— Đánh không lại còn không thể chạy sao? Nhưng nếu đụng phải cả đám người có tổ chức, nên làm sao bây giờ? Không hiểu sao trong lòng Cố Thanh Sơn lại xuất hiện suy nghĩ như vậy. Hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. "Oa, Cố Thanh Sơn, anh xem trời chiều này thật quá đẹp, muốn chạy về phía nó hay không!" Laura hưng phấn nói. "Được." Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, lên tiếng. Được rồi, đi bước nào hay bước nấy vậy. Thế giới này thật sự to lớn đến lạ thường, thần niệm hoàn toàn dò xét không đến giới hạn, hắn tin chắc sẽ không trùng hợp như vậy, khiến mình và Laura đúng lúc đụng phải một đám người tranh đoạt tư cách. Cố Thanh Sơn sải dài bước chân, lao như bay về phía trời chiều. Trên bờ vai vang lên tiếng hoan hô của Laura. "Xông lên đi!" ... Hoang dã. Vẫn là hoang dã. Tại nơi mà Cố Thanh Sơn và Laura từng chiến đấu với con trâu kia hiện đang đứng đầy người. Bọn họ võ trang đầy đủ, hành động có trật tự, người người đều mang dáng vẻ khôn khéo già dặn. Đột nhiên, tất cả mọi người giật mình. Radio vang lên: "Toàn thể chú ý!" "Đội hộ vệ đã nhận được lệnh của thủ lĩnh, đang chạy đến chỗ của chúng ta, sau ba phút sẽ đến!" "Bảo trì cảnh giác, khơi dậy ý chí chiến đấu của các ngươi, đừng chọc thủ lĩnh không vui!" Bầu không khí trong toàn bộ doanh địa trở nên càng nghiêm túc hơn. Mấy phút đồng hồ sau. Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Một người đàn ông toàn thân là sắt thép đang được hai đội chức nghiệp giả vây quanh, đi đến nơi đóng quân. "Hừm, tinh thần cũng không tệ đâu, phải là như thế chứ." Người đàn ông nọ hài lòng nói. Hắn ta để tóc vuốt keo, miệng thì ngậm một điếu xì gà, đeo một cặp kính râm. —— trừ đầu ra, cả người hắn ta đều tạo thành từ sắt thép. "Đại ca, bọn em phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, ngài có muốn nhìn thử hay không?" Có người bẩm báo. Người đàn ông nói: "Đương nhiên muốn nhìn, nếu cuộc chiến tranh đoạt tư cách đã bắt đầu, bất kỳ tình báo nào cũng không thể tuỳ tiện bỏ qua." Hắn ta được thủ hạ vây quanh, dẫn tới phía trước một đống đất. "Nơi này có cái gì?" Người đàn ông cảm thấy hứng thú hỏi. Sau lưng hắn ta, một tên thủ hạ đi tới, vỗ tay một tiếng, nói: "Hương vị trở lại như cũ!" Một mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa ra bốn phía. Người đàn ông giật giật cái mũi: "Cái này... Chẳng lẽ là nạm trâu hầm?" Thủ hạ kia chân thành phân tích: "Không chỉ thế, còn có gân trâu nướng, thận trâu nướng, trâu chiên cay, cà-ri thịt trâu, thịt trâu kho rau trộn, lưỡi trâu xào rượu đỏ, mặt trâu chiên, đuôi trâu trộn xì dầu, trâu bít tết tiêu đen." Người đàn ông bật cười, nói: "Xem ra trong các đối thủ cạnh tranh lần này có một đầu bếp." "Thủ lĩnh, chúng tôi đã dùng khoa học kỹ thuật đi kiểm nghiệm thử, con trâu kia là Sitar." Thủ hạ nhỏ giọng mà nói. Nụ cười trên mặt người nọ biến mất, sắt thép toàn thân phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt kịch liệt.
Một luồng sát ý kinh khủng xuất hiện trên người hắn ta. "Vừa rồi ngươi —— nói cái gì ——" Giọng hắn ta đông cứng mà hỏi. "Thủ lĩnh... Đó là Sitar." Tên thủ hạ kia quỳ trên mặt đất, lặp lại lần nữa. Tiếng động trên người hắn ta càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người cả thở mạnh cũng không dám, toàn bộ yên lặng cúi đầu xuống. "Nếu nó bị giết, vì sao các ngươi không truy tra tiếp?" Người đàn ông nọ mặt không thay đổi mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận