Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2178. Khảo Nghiệm Xong Rồi Nói (2)


Đánh dấu
Giọng nói của Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nhỏ dần, tới mức không thể nghe thấy, tựa như tiếng thì thầm, vang lên bên tai Cố Thanh Sơn:
“Đầu tiên ngươi phải biết rằng, không lâu sau, dòng chảy hư không hỗn loạn ban đầu của ngươi nhất định sẽ bị tận thế hủy diệt, đây là chuyện nằm trong dự đoán... Cho nên thế giới Phủ Bụi cũng sắp tách khỏi dòng chảy hư không hỗn loạn của các ngươi, đây là một phần không thể thay đổi trong tương lai của các ngươi.”
“Quan trọng nhất là...”
“Cánh cửa thế giới tại nơi ở của ngươi thực ra đang cất giấu một vài thứ vô cùng đặc biệt, vô số tận thế và người sống sót đều đang ở đó để tìm ra chúng... Ngay cả thế giới Phủ Bụi cũng đang tìm chúng nó, đáng tiếc chúng nó đều đã rơi vào trạng thái phong ấn, không ai tìm được, càng không một ai có thể giải trừ phong ấn. Để chúng nó dung hợp và phát huy sức mạnh chân chính thì phải hoàn thành một việc vô cùng nguy hiểm. Ngươi muốn biết đó là gì không?”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, trong lòng lập tức nhớ tới một nửa bí mật mà Thi Thể Đóng Băng đã từng nói.
“Cuối cùng ta cũng tìm được cánh cửa này... Trừ ta ra, bất cứ kẻ nào cũng không phát hiện nó có vấn đề...”
“Bí mật của ta không thể nói cho bất cứ kẻ nào, bản thân ta cũng sẽ quên nó triệt để, cho đến khi ta tìm được chìa khóa thông hành...”
Lẽ nào Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới và Thi Thể Đóng Băng đều nói cùng một chuyện?
Cố Thanh Sơn lập tức lên tiếng: “Các hạ, tôi muốn biết thứ ngài nói là gì.”
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới cất tiếng cười.
Tiếng cười của nó càng lúc càng lớn, dần dần nghe giống như tiếng gió gào thét.
“Cố Thanh Sơn, chưa đến lúc.”
“Ngươi đã từng có được biện pháp tìm bọn chúng, nhưng lại mất đi...”
“Cho dù là ta, cũng chỉ biết được đến vậy.”
“Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi muốn cứu vớt chúng sinh không mảnh hư không này, nhất định phải tìm ra chúng nó...”
“Bằng không, ngươi chỉ có thể một mình bỏ chạy!”
Ầm!!!
Âm thanh đinh tai nhức óc quanh quẩn khắp không gian.
Sương mù màu máu dày đặc nhanh chóng tiêu tan.
Thế giới nhoáng lên một cái.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đứng trước đống đổ nát trong thế giới ngầm.
Hết thảy những gì mới xảy ra tựa như một giấc mộng.
Hắn cúi đầu nhìn một chút.
Chỉ có khối ngũ giác màu xám tro vẫn còn nằm trong tay hắn, nặng trịch, lạnh lẽo.
Không trung lần nữa hiện lên hàng chữ nhỏ:
[Dựa vào vật này, ngài có thể tạo lập liên hệ với linh của hệ thống thế giới này, tăng cường thực lực của chính mình.]
[Đáng tiếc trong hệ thống thế giới này, toàn bộ linh đều đã chết trận, ngài không thể nhận được linh mới để cùng ngài tác chiến.]
[Ngài có thể sử dụng khuôn đúc chìa khóa để đúc nó thành một phần mới của vật thông hành.]
Toàn bộ linh đều đã chết trận.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thầm thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối.
“Giới Linh Giáng Xuống” mà hắn đạt được thực ra đều là linh trên cây cột đến từ Huyết Hải và nối liền với Thánh Giới kia.
Lúc ở Đoàn ca múa Tội Ác, hắn không cẩn thận bị Bò Sữa chơi khăm, dù đã học xong thần kỹ xoạc chân, nhưng vẫn còn chưa ký kết khế ước chiến đấu với linh mới.
Về phần Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới...
Vị đại lão này tới là vì muốn mình giết tận thế cho nó ăn.
Tuy thù lao không tệ, nhưng giết chết tận thế thực sự quá khó khăn, không phải lúc nào mình cũng có thể làm được.
Đến khi nào mình mới có thể giao tiếp với nhiều linh hơn, đề cao thực lực của bản thân?
Mà thôi...
Nhân lúc Laura và Liêu Tiểu Pháo còn chưa tới, đúc chìa khóa thông hành trước vậy.
Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức lấy khuôn đúc của vật thông hành ra.
Khuôn đúc này vừa xuất hiện, khối ngũ giác màu xám tro lập tức có cảm ứng, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Nó bay lên, rơi vào trên khuôn đúc chìa khóa, dần dần hòa tan thành chất lỏng, từ từ rót vào khe rãnh trong khuôn đúc.
Chất lỏng màu xám tro chảy xuống giữa khe, hợp làm một thể với thân thìa.
Nó dần đọng lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Trên chìa khóa hiện ra bốn màu sắc, theo thứ tự là chuôi thìa màu đồng, đoạn nối chuôi với thân màu đen, thân thìa màu đỏ và màu xám.
Chúng nó lần lượt tương ứng với ba đồng tiền, thánh vật tà ác của thành phố U Ám, đồng hồ đỏ thẫm của thế giới Tháp Chuông, và khối ngũ giác của thế giới phế tích.
Lúc này đây, độ dài chìa khóa đã đạt đến ba phần năm khuôn đúc.
Trong lòng Cố Thanh Sơn tràn đầy chờ mong.
Không lâu sau, mình có thể đúc ra một chiếc “Chìa khóa thông hành” hoàn chỉnh!
Bí mật của Thi Thể Đóng Băng sắp hiện ra trước mặt mình!
...
Dòng chảy hư không hỗn loạn.
Không có gió, không có năng lượng lưu chuyển, không có thế giới, không có chúng sinh.
Hết thảy đều chưa bắt đầu, hết thảy đều chưa xảy ra.
Đây là niên đại xa xưa hơn cả thời Tuyên Cổ.
Trong cánh cửa thế giới này, hỗn độn vĩnh hằng thống trị tất cả.
Cho đến khi một màn sao sáng xuất hiện...
Trong bóng tối, ánh sao màu sắc hài hòa sinh ra từ hư vô.
Ánh sao yếu ớt này càng lúc càng thịnh, từ từ lan rộng ra, hóa thành vô số ký hiệu tựa như thác nước hiển hiện trong bóng đêm.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ ký hiệu trở nên chầm chậm, có thứ tự, đều đặn chỉnh tề.
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Đã đến thời điểm thích hợp.]
[Bắt đầu giáng lâm.]
[Chuẩn bị...]
Trong không khí xuất hiện dày đặc những đường sáng nhỏ.
Toàn bộ đường sáng tụ chung lại một chỗ, hóa thành một hình người tỏa sáng đẹp đẽ.
Ánh sáng hình người này thoạt nhìn giống như thần linh, ngưng tụ thành một cô gái xinh đẹp tuyệt thế vô song.
Nhưng mà trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ thống khổ, thấp giọng nói: “Tất cả sức mạnh gần như hao hết, tôi chỉ để lại năng lượng để trở về, nếu như Cố Thanh Sơn không...”
Một giọng nữ khác vang lên:
“Không! Anh ấy nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng.”
Kèm theo giọng nói này, một hình ảnh nữa xuất hiện, ngưng tụ thành một cô gái nhân loại mặc trang phục chiến đấu.
Cô có một mái tóc dài màu trắng bạc, đứng giữa không trung, trong đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.
Tô Tuyết Nhi!
Cô lấy ra một thẻ bài từ trong mái tóc, nhẹ nhàng tung lên.
Tức khắc, tấm thẻ bài hóa thành một bức màn tối tăm, bao phủ cô và cô gái kia vào bên trong.
“Còn bao lâu nữa?” Cô hỏi.
“Bảy mươi ba giờ sau, Thi Thể Đóng Băng sẽ phá tan cánh cửa thế giới, giáng lâm xuống vùng hư không hỗn loạn này.” Cô gái kia nói.
“Được, chúng ta phải nắm chắc thời gian, tuyệt đối không thể để cho Thi Thể Đóng Băng hay Tận Thế hoặc chúng sinh khác tìm được món đồ kia.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Căn cứ vào các thông tin thu được, hiện tại đã biết được sơ lược về vị trí của nó, thế nhưng lấy sức mạnh của chúng ta còn không đủ để mang nó về tương lai.” Cô gái kia nói.
“Ai nói muốn mang về?” Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên nói.
Trong đôi mắt cô ánh lên ý nghĩ quỷ quyệt nào đó.
Cô gái kia bình tĩnh nhìn cô, nói: “Tô Tuyết Nhi, trình độ tiến hóa của cô quá cao, bây giờ tôi không đoán được suy nghĩ của cô nữa... Rốt cuộc dự định của cô là gì?”
“Nếu như truyền thuyết là thật, nếu như chúng ta thực sự tìm được nó, như vậy chỉ cần dùng sức mạnh của cô đánh nát nó, phong ấn nó, sau đó tôi sẽ lấy từng mảnh vỡ của nó khéo léo đặt vào một vài thời khắc.” Tô Tuyết Nhi tiếp tục nói: “Như vậy, ngoại trừ Cố Thanh Sơn, trong toàn bộ dòng sông lịch sử, không ai có thể lấy được nó... Cho dù chiếm được thì cũng không biết được ý nghĩa mà nó mang theo.”
Cô gái kia ngẩn ra.
Tô Tuyết Nhi giải thích: “Lịch sử quá đỗi dài lâu, chúng ta không thể nào trông coi nó từng giờ từng phút, cho nên chỉ có làm như vậy.”
“Được rồi.” Cô gái kia đồng ý.
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên liếc nhìn cô ta một cái.
“Lần trước, Cố Thanh Sơn đã đặt tên cho cô chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Anh ấy vẫn luôn không biết đặt tên, hay là tôi đặt cho cô một cái tên đi.”
“Xin lỗi, cô không có tư cách.”
“Hừ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận