Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1804. Đào Khoáng (1)


Đánh dấu
Ầm!
Cuồng phong ào tới, đất rung núi chuyển.
Mùi máu tràn ngập.
Trên đường hầm trong mỏ, bột đá rơi xuống không ngừng.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng ở một bên, đợi qua vài hơi thở, lúc này mới đi ra phía trước, nhặt mặt nạ ác quỷ rơi xuống lên kiểm tra.
Mặt nạ của tu sĩ này giống như của Trần Lão Ngũ, đều là dùng để tìm mỏ.
Xem ra trong hầm mỏ, tất cả mọi người đều như nhau, thân phận không phân cao thấp.
Hắn nhịn không được hỏi: “Tiểu Tăng, không phải ngươi muốn Địa Tạng Bồ Tát tiếp dẫn bọn họ sao.”
“Tiếp dẫn là chuyện của bồ tát, tiễn bọn họ đi là chuyện của Tiểu Tăng.” Triệu Tiểu Tăng nói.
Dường như cảm thấy mình nói có hơi quá, Triệu Tiểu Tăng thu lại chùy sắt, ngượng ngùng nói: “Cố thí chủ, thật ra ta đâu có ngốc, chỉ là tóc mọc thưa, hơn nữa còn vì ngưỡng mộ Phật pháp, cho nên ta mới để đầu trọc.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Thì ra ngươi ra tay là vì nguyên nhân này.
Người ta quan tâm tới khoáng thạch, ai lại để ý chuyện tóc tai?
Người này quá nhạy cảm!
Cố Thanh Sơn nhìn đống thịt vụn trên vách đá đường hầm, thở dài nói: “Chi bằng để ta chém một kiếm, chí ít sẽ không làm cho máu thịt dầm dề như ngươi.”
“A di đà phật, Tiểu Tăng quả thực đã động “sân” (*) tâm, nhưng gã dám nói ta ngốc, điều này Tiểu Tăng thực sự không thể ta thứ.”
(*) “Sân” trong tham – sân – si, có nghĩa là giận dữ.
“Triệu Tiểu Tăng.”
“Ừ?”
“Ta đoán sau này tận thế chấm dứt, ngươi cũng không quy y được...”
Cố Thanh Sơn búng tay một cái, cái giỏ khoáng vật kia bay trở về, đáp xuống trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn lục trong sọt, lấy ra một cây ngọc màu lam thật dài, nói: “Xem ra cuộc bạo loạn này là bởi vì phát hiện được loại khoáng vật tên ‘Vân Văn Tiên Ngọc’ này trong hầm mỏ.”
Triệu Tiểu Tăng nói: “Ta biết loại khoáng vật này, lượng linh khí ẩn chứa bên trong gấp năm trăm lần so với linh thạch cùng kích cỡ, được các tu sĩ cao cấp sử dụng như tiền tệ.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Thảo nào điên cuồng đến vậy... Nếu là khoáng thạch giá trị cao như thế, có lẽ sẽ có người đến trấn áp cuộc bạo loạn này nhanh thôi.”
Hai người đang nói, đột nhiên một âm thanh thật lớn truyền khắp toàn bộ hầm mỏ.
“Toàn bộ mỏ tu lập tức ngừng tranh đấu, ra khỏi hầm mỏ trong vòng ba mươi hơi thở nữa, người nào vi phạm giết chết không tha!”
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Lăng.
“A di đà phật, Cố thí chủ, chuyện về sau giao cho ngươi, nếu có vấn đề gì trên phương diện chiến đấu và phương diện thời gian thì có thể gọi ta ra hỗ trợ bất cứ lúc nào.” Triệu Tiểu Tăng nói.
“Về phương diện chiến đấu thì ta hiểu, nhưng phương diện thời gian là có ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngoại trừ phổ độ chúng sinh, nếu như thời điểm ngươi đụng độ với đám ác quỷ này có gì không ổn, Tiểu Tăng có thể dùng thuật pháp thời gian để hỗ trợ một chút.”
Thân hình Triệu Tiểu Tăng lóe lên, lập tức biến mất.
Dường như hắn ta và Thương Hải Tiên Thuyền có cảm ứng đặc thù, có thể trở về trong món bảo vật này bất cứ lúc nào.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã vài hơi thở trôi qua.
Cố Thanh Sơn vội vàng khiêng cuốc, kéo sọt khoáng vật của mình, một thân áo quần lam lũ đi ra cửa hầm mỏ.
Tất cả tu sĩ đào mỏ đều bị lôi tới khoảnh sân đầy sỏi bên ngoài quặng mỏ, ban lệnh không cho bất kỳ ai di động, nếu không giết chết không cần lý do.
Đám tu sĩ ác quỷ thì kiểm soát toàn bộ quặng mỏ, bắt đầu điều tra tình hình bạo loạn trong quặng.
Mười lăm phút sau...
Rất nhiều khoáng thạch dài dẹt màu xanh đậm, có những hoa văn thiên nhiên màu trắng được xếp đặt chỉnh tề trên mặt đất.
"Vân Văn Tiên ngọc, thật sự không nghĩ tới trong quặng mỏ nghèo này lại có loại khoáng thạch quý hiếm cỡ này."
Một tu sĩ ác quỷ có làn da ngăm đen nói.
Hắn ta đang đeo một chiếc mặt nạ màu lửa đỏ, trên đó vẽ lên những đường dọc đen, làm cho hình tượng của chiếc mặt nạ này trở nên rất hung ác và dữ tợn.
"Đại nhân, quản lý của khu mỏ này đã được đưa tới." Có người bẩm báo.
"Ồ?"
Tên tu sĩ ác quỷ này quay đầu lại, nhìn về phía đối diện.
Có hai tên thủ vệ áp giải một lão già lùn tịt đi tới trước mặt hắn ta.
Lão già lùn tịt kia quỳ xuống đất, nói với giọng run rẩy: "Tiết đại nhân, cũng không phải do thuộc hạ vô năng, mà là thật sự không ai nghĩ tới trong mỏ này sẽ đào được Vân Văn Tiên Ngọc, cho nên đám thợ mỏ nổi lòng tham, cướp đoạt lẫn nhau, ta không thể kiểm soát tình hình được."
Tên tu sĩ được gọi là Tiết đại nhân kia gật đầu, nói: "Đúng là như vậy, những tên thợ mỏ này gặp được Vân Văn Tiên Ngọc thì tất cả đều như điên lên vậy."
Rồi hắn ta vỗ vai lão già lùn tịt này, an ủi: "Ta có thể hiểu được khó khăn của ngươi."
Lão già lùn tịt này thở phào nhẹ nhõm, còn đang định cảm ơn thì đầu của lão đã bị nhấc lên.
Tiết đại nhân dùng một tay nhấc đầu của lão, một tay nắm thành quyền, đấm mạnh lên người của lão ta.
Phụt!
Lão già lùn tịt kia bị một quyền đấm thành một mảng sương mù máu, bay ra bên ngoài. Khi còn ở trên không trung, cơ thể đã biến thành từng mảnh, rơi xuống con đường đầy đá trước quặng mỏ.
Tiết ác quỷ tháo mặt nạ của lão già kia xuống, vứt đầu lâu xuống đất, trên mặt xuất hiện vẻ chán ghét: "Đã không làm được hẳn hoi rồi thì thôi đi, lại còn dám tìm lý do nữa."
Hắn ta dùng pháp quyết dẫn nước tới, bình tĩnh mà rửa tay như không có chuyện gì vậy.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Những tên tu sĩ đào mỏ khi trước còn đang tức giận, hiện tại đã không dám có lời oán giận gì nữa cả.
Đợi một lúc lâu sau, Tiết đại nhân mới rửa sạch tay, dùng một chiếc khăn tay trắng ở cạnh vừa lau tay vừa nói: "Dẫn toàn bộ năm đội trưởng của đội đào mỏ lên đây."
"Vâng."
Đám ác quỷ xông vào trong đám mỏ tu, dẫn ra bốn người ra khỏi nhóm.
Bấy giờ Cố Thanh Sơn mới phát hiện, mình chính là một trong số các đội trưởng.
Dưới ánh mắt của đám tu sĩ ác quỷ, hắn và ba tên mỏ tu khác bị đẩy tới trước mặt Tiết đại nhân.
Một ác quỷ bẩm báo: "Đại nhân, bốn người này đã được đưa tới, đội trưởng thứ năm đã chết rồi, xác đã bị đánh nát, vẫn ở lại trong động. Có cần lôi ra để kiểm tra không?"
"Cái tên đó chết rồi thì thôi, ta không có hứng thú nhìn xác của hắn ta."
"Vâng."
Tiết đại nhân hỏi tiếp: "Điều mà ta để ý là, trong mỏ này đã chết bao nhiêu người?"
"Bảy mươi mốt người, đại nhân hãy xem đây."
Một ngọc giản được đưa tới trước mặt Tiết đại nhân.
"Nhiều người chết như vậy sao, hừ." Tiết đại nhân nói với giọng khó chịu.
Rồi hắn ta nhận lấy ngọc giản, đọc nội dung trong đó.
Đám người xung quanh đều yên lặng chờ đợi.
Cố Thanh Sơn liếc trộm qua thì phát hiện có mấy sợi tơ màu đỏ từ trên người Tiết đại nhân xuất hiện, buộc vòng quanh mình và ba người bên cạnh.
Đó chính là sợi tơ vận mệnh, chỉ hắn mới có thể nhìn thấy!
Cố Thanh Sơn yên lặng duỗi một ngón tay ra, chạm vào sợi tơ kia mà cảm ứng.
Từ trên sợi tơ truyền tới một luồng khí tức tử vong.
Người này, sắp giết chết bốn đội trưởng khu mỏ này!
Mình cũng là đội trưởng.
Làm sao bây giờ?
Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ, mà Tiết đại nhân đã đi tới trước mặt bọn họ.
Tiết đại nhân nhìn bốn đội trưởng, hỏi: "Ai là đội trưởng đội thứ nhất - Triệu Lão Cửu?"
"Ta." Một tu sĩ cao gầy nói.
"Mỏ tu của đội thứ nhất đều chết sạch, chỉ còn ngươi còn sống..."
Tiết đại nhân nói một cách từ từ, rồi đưa tay ra, tạo nên một động tác tay.
Cả người Triệu Lão Cửu bị chém thành hai nửa, ngã trên mặt đất, chết tươi.
Tiết đại nhân vẫy tay, lấy lại mặt nạ của Triệu Lão Cửu, hỏi với giọng hờ hững: "Đội trưởng đội thứ hai - Hoàng Tam là ai?"
"Đại nhân, là ta."
Một người ở cạnh Cố Thanh Sơn trả lời.
Tu sĩ kia nhìn Tiết đại nhân với ánh mắt sợ hãi, một tay còn đang ôm bụng của mình.
Cố Thanh Sơn liếc tới, đã thấy đối phương đã bị một vết thương khá nặng trên bụng, tới giờ vẫn còn chảy máu.
Giọng nói của Tiết đại nhân hơi thay đổi, nói: "Mỏ tu của đội thứ hai cũng còn sống, ngươi làm rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận