Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1529. Lời Đề Nghị Đặc Biệt (2)


Đánh dấu
"Đủ rồi, đêm nay không uống nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Không, anh rót đi, tôi muốn mượn ly rượu này nói rõ với anh một chuyện." Dạ Như Hi nói.
Cố Thanh Sơn thấy cô nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là rót đầy ly, đưa qua.
Dạ Như Hi nhận ly, nói: "Tôi... Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tạm thời không thể đi với các anh."
"Vì sao?" Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
"Bởi vì tôi không buông bỏ thế giới này được. Thực ra tôi có rất nhiều bạn bè, các cô ấy đều ở tại đây, tôi không nỡ bỏ bọn họ, lại càng không nhẫn tâm để bọn họ chịu đựng tận thế. Tôi không thể bỏ lại họ mà rời đi.” Dạ Như Hi nói.
“Nếu không phải vì điều này thì thực ra cô sẵn sàng đi cùng chúng tôi, để nhìn ngắm những thế giới rộng lớn hơn, để gặp được nhiều người và những điều thú vị hơn, phải không? " Cố Thanh Sơn hỏi.
Dạ Như Hi chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt đầy ngóng trông.
Cố Thanh Sơn cười không ra tiếng.
Hắn có vẻ khá vui.
"Các anh cảm thấy thế nào?" Hắn hỏi.
Trương Anh Hào bình luận: "Không tệ."
Diệp Phi Ly cũng nói: "Ừm, không tệ."
Cố Thanh Sơn nhìn Dạ Như Hi đang cực kỳ hoang mang, hắng giọng một cái rồi nói: "Hãy nghe tôi nói, nếu như cô không chút do dự mà vứt bỏ tất cả, đồng ý đi theo bọn tôi, vậy thì tôi sẽ xem sự kiện lần này chỉ đơn giản là một nhiệm vụ phải hoàn thành."
"Nhưng khi tôi gặp cô, cô đang sắp xếp nơi ăn chốn ở cho người dân, sau đó lại bởi vì tôi cho sụp hố mà nổi giận với tôi, bị những người kia phản bội cô cũng chỉ yên lặng rời đi, thậm chí bị tên lửa hạt nhân oanh tạc… Sau những chuyện như thế, từ trên người cô, tôi chỉ nhìn thấy đau thương, không thấy bất cứ ý định trả thù nào."
Cố Thanh Sơn hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói: "Dạ tướng quân, người biến thành ác quỷ ở trong tận thế càng ngày càng nhiều, nhưng người ở trong bóng tối mà vẫn sống như một con người lại càng ngày càng ít. Tôi thấy, cô chính là một trong số ít ấy.”
"Vì thế, bây giờ tôi chính thức đề nghị cô tới làm đối tác với chúng tôi."
"Đối tác?" Dạ Như Hi ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng, đối tác. Chúng tôi có rất nhiều phúc lợi, đủ loại tri thức, nhiều loại quyền lợi, cô gia nhập rồi bảo đảm sẽ không hối hận." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng tôi mới vừa nói rồi, tôi muốn bảo vệ thế giới này ——" Dạ Như Hi nói.
Cố Thanh Sơn chặn lời cô: "Thế giới của cô, tôi sẽ đến cứu vớt thay cô. Chờ tất cả kết thúc, cô đồng ý gia nhập với chúng tôi, cùng đi với chúng tôi, thế nào?"
Dạ Như Hi nhìn hắn, nói với vẻ không quá chắc chắn: "Tận thế đã tồn tại nhiều năm như vậy, xưa nay không..."
"Tận thế cấp thấp mà thôi." Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Dạ Như Hi trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.
Cố Thanh Sơn nhấc ly lên.
Dạ Như Hi đưa ly qua, cụng một cái.
Hai ly va vào nhau.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
"Quyết định thế?" Cố Thanh Sơn hỏ.
"Quyết định." Dạ Như Hi nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng đầu, nhìn phía hư không.
"Hỗn Loạn, ngươi thấy rồi chứ? Đây cũng không phải là ta muốn cứu vớt thế giới, mà thần của ngươi cứ nhất định muốn ta phải làm như vậy. Nếu không, cô ấy không chịu đi." Hắn nói thầm trong lòng.
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ màu xám khốn khổ hiện ra:
[Yêu cầu đặc biệt: Xin người khiên chiến đường Đăng Thần - Cố Thanh Sơn lập tức cứu vớt thế giới này, đồng thời nhất định phải nhớ đưa Dạ Như Hi trở về.]
Cố Thanh Sơn xem xong, từ từ nở nụ cười.
"Ta nhớ rồi... Hình như trước đó còn có lời nhắc nhở nào mà bảo ta không được đi cứu thế giới —— Là ai nói thế nhỉ?" Hắn chế nhạo.
Tất cả chữ nhỏ màu xám trong hư không đều biến mất
Không có câu trả lời.

Tại bến cảng.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả đứng ở trong bóng tối.
“Thế nào, cảm giác được đối phương không?” Liệt Diễm Hành Giả hỏi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mở mắt ra, đáp: “Ở bờ biển bên kia đã từng xuất hiện sức mạnh Hỗn Loạn, hẳn là tên thần linh nào chưa thức tỉnh. Ta có chút cảm giác mơ hồ, cần đến gần mới có thể cảm ứng được địa điểm chính xác hơn.”
Liệt Diễm Hành Giả suy tư nói: “Đối thủ của chúng ta đến sớm hơn chúng ta, khi chúng ta tìm tới tên thần linh kia thì bọn họ chắc cũng không cách chúng ta quá xa.”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nắm chặt tay, vui mừng nói: “Đây là thời cơ tốt nhất để giết bọn chúng, sau đó mang thần linh đi, một mũi tên bắn hai con chim.”
“Vậy chúng ta hãy vượt biển trước!” Liệt Diễm Hành Giả nói.
“Được, ta đã tính toán khoảng cách rồi, chỉ mất nửa ngày là chúng ta có thể đến đó.”
Hai con quái vật cùng nhìn về phía biển rộng mênh mông.
Ầm!
Một con cá biển có thể sánh với một con tàu du lịch nhảy lên khỏi mặt nước, che những đám mây và mặt trăng trên bầu trời.
Nó đang giãy giụa, đang chạy trốn.
Tuy nhiên, một con cá còn lớn hơn cả nó phóng lên trời, há to cái miệng rộng cắn phập lấy con cá, dùng sức kéo nó trở lại biển sâu.
Trên mặt biển sóng to gió lớn chỉ thấy dòng máu không ngừng tuôn lên.
Trận chiến giữa hai quái vật biển làm cuộn lên một cơn sóng cao hơn ba mét, đập vào bãi biển.
Rào —— Ầm!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả hứng trọn.
Bọn họ ướt nhẹp đứng cạnh bờ biển, đều đứng thẳng không động.
“Chết tiệt, ai mà ngờ được biển cũng kỳ dị như vậy.”
“Ừm.”
“Sức mạnh của chúng ta bị phong ấn, nếu muốn trực tiếp đi qua thì chắc là…”
“Ừm…”
Hai ngày sau.
Ở bờ biển bên kia.
“Đây là thời điểm tốt nhất để chúng giết chúng ta, cũng là thời điểm tốt nhất để chúng ta giết chúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đang cẩn thận xử lý mấy sợi dây điện tử bị ngắt mạch trong một đường hầm dưới lòng đất.
Diệp Phi Ly đẩy tảng đá bị sụp trong đường hầm ra, hỏi: “Chừng nào bọn chúng đến?”
“Khó nói, hiện tại xem ai tìm được ai trước.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Bọn chúng tìm ra chúng ta thì chúng sẽ chiếm tiên cơ, có thể tấn công chúng ta. Ngược lại, chúng ta tìm được chúng trước thì chúng ta có thể thong thả bày thiên la địa võng xử lý chúng.”
Cố Thanh Sơn cẩn thận nối hai sợi dây với nhau, chậm rãi giải thích.
Diệp Phi Ly đăm chiêu, tự nhủ: “Thân là quỷ giết người, tôi còn chưa từng giết thần linh… Thật sự muốn biết giết chết một vị thần thì sức mạnh tiến hóa được bao nhiêu.”
Lúc này, bên trong bộ đàm truyền đến tiếng của Trương Anh Hào:
“Đường chỗ tôi đã được sửa.”
“Đã nhận.”
Cố Thanh Sơn đổi sang một đường ống bằng sắt, bỏ sợi dây mạch vào rồi đóng lại.
Hai người quay ngược trở về phòng lưu trữ thiết bị.
“Tôi bật công tắc đây. Điện lực và mạch lưới khởi động cùng lúc thì tất cả mọi hệ thống dò xét đều sẽ phát hiện động tĩnh của nơi này. Anh đã chắc chắn chưa?” Dạ Như Hi nói.
“Ừm.” Cố Thanh Sơn đáp.
Dạ Như Hi bật công tắc nguồn điện lên.
Từng cái đèn tiếp nối nhau sáng lên.
Trên màn hình máy tính cỡ lớn xuất hiện từng dòng chữ nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn đứng trước máy tính, hai tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Cùng với động tác của hắn, từng lệnh được gửi đi, bắt đầu kết nối, tính toán và liên lạc với toàn bộ mạng lưới của nhân loại.
Tiếng gõ bàn phím ngày càng to hơn và ngày càng dày đặc.
Đến một giây nào đó, hắn chợt ngừng lại.
“Được rồi, bây giờ bọn họ không thể phát hiện ra chúng ta rồi. Kế tiếp, tôi sẽ cướp quyền khống chế tất cả vệ tinh.” Hắn lẩm bẩm.
“Thế nhưng chuyện này quá mất sức, với sức lực của nhân loại thì chẳng thể nào đủ được. Như vậy thì —— "
Tiếng gõ bàn phím lại vang lên.
Trương Anh Hào ở bên nhìn một chút, hỏi: “Trí tuệ nhân tạo?”
“Ừ, một vài phương pháp xây dựng trí tuệ nhân tạo cơ bản có thể giúp tôi tiết kiệm rất nhiều sức." Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào nghĩ một hồi, nói: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi, năm đó lúc Nữ Thần Công Chính thức tỉnh, cậu đã làm gì?”
Cố Thanh Sơn cười, trả lời: “Tôi chỉ đẩy cô ấy một cái thật nhẹ trên con đường mà cô ấy đang đi thôi. Thật ra, cô ấy mới thật sự là tồn tại đáng kinh ngạc.”
Cố Thanh Sơn nhanh chóng thao tác máy tính, nhanh chóng triệu tập toàn bộ lực lượng vệ tinh để chụp ảnh tất cả các địa điểm gần thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận