Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1918. Bàn Tay Khổng Lồ Bằng Ngọc (1)


Đánh dấu
Đảo Che Chở.
Reneedol đi rồi, Đại Ca vẫn tiếp tục rèn luyện như trước.
Bỗng nhiên, giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên bên tai hắn ta.
“Đại Ca, tôi đang vội hoàn thành một việc, chuyện này cần phải tránh được sự theo dõi của tồn tại kia, cho nên cần anh hỗ trợ hấp dẫn lực chú ý của nó.”
“Lúc nào?” Đại Ca lập tức hỏi.
“Ngay bây giờ!” Cố Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Đại Ca không chút thay đổi, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi, đưa Sách Vận Mệnh cho tôi, tôi nghĩ cách!”
“Đây.”
Một móng vuốt mèo từ hư không vươn ra, thả Sách Vận Mệnh xuống.
Đại Ca nhận lấy Sách Vận Mệnh, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn ta nhảy lên một cái, cất tiếng cười dài giữa không trung:
“Ha ha ha ha, những kẻ phàm tục các ngươi đã sẵn sàng nghênh đón chuyện tiếp theo hay chưa?” Đại Ca kêu lớn.
Sách Vận Mệnh bị hắn ta mở ra, tản ra hào quang rực rỡ lóa mắt.
Cảnh tượng này quá mức lộng lẫy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ sinh linh các tộc trên đảo.
Lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy Đại Ca.
Vị cường giả này mới vừa chiến đấu với rác rưởi tận thế bên bờ sông lúc ban ngày.
Hắn ta gần như là tồn tại mạnh nhất trên đảo.
Hắn ta muốn làm gì?
Không một ai biết vị cường giả này muốn làm gì.
Tất cả mọi người đều tạm ngưng công việc trên tay, chăm chú nhìn hắn ta.
Cố Thanh Sơn lập tức nhận ra cảm giác theo dõi kia từ trên trời giáng xuống, đồng thời còn trở nên mãnh liệt hơn.
“Cần tôi hấp dẫn sự chú ý của nó bao lâu?” Đại Ca thầm hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Tạm thời còn chưa biết rõ, chờ tôi trở lại.”
Hắn phát động Sương Mù Phủ Xuống lần nữa, đi đến thánh điện Tử Vong.
Bên trong thánh điện Tử Thần, Chó Đen nhanh chóng hấp thu khí tức phát ra sau khi hàng triệu vị thần chết đi.
Ngọn lửa đen trên người nó càng bộc phát nồng đậm.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau khi đủ mười hơi thở, rốt cuộc Chó Đen cũng bay trở về, nói một cách gấp gáp: “Ta xong rồi, sẽ tiến hóa siêu cấp ngay lập tức.”
Lửa đen toàn thân nó ngưng tụ lại dày đặc đến mức gần như vật thật, một uy thế cường đại khó hiểu vô cớ sinh ra.
Mèo quýt đã chờ tới mức lòng như lửa đốt, lập tức nói: “Chúng ta đi!”
Nó phát động Sương Mù Phủ Xuống, trở về Đảo Che Chở.
Trở lại mật thất, khôi phục hình dạng vốn có xong xuôi Cố Thanh Sơn mới vội vã đi ra, quan sát bốn phía.
Chỉ thấy toàn bộ sinh linh trên đảo đang chăm chú lắng nghe Đại Ca nói gì đó.
Reneedol đang nghe.
Xích Hộc đang nghe.
Tiểu Tịch đang nghe.
Các tinh linh, người khổng lồ, thậm chí toàn bộ chủng tộc được cứu vớt ở đây đều đang chăm chú lắng nghe.
Những yêu tinh đều toát ra nét mặt vô cùng căng thẳng.
Ngay cả đám yêu tinh cũng trở nên căng thẳng, rốt cuộc Đại Ca đang làm cái gì?
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Đại Ca, chỉ thấy hắn ta cầm Sách Vận Mệnh, toàn thân phóng ra ánh sáng trang nghiêm, đang đọc một đoạn văn, giọng điệu du dương trầm bổng.
Cố Thanh Sơn lắng nghe cẩn thận.
“Con sói kia hết thổi rồi lại thổi, nhưng làm thế nào cũng không thổi lay được ngôi nhà gạch.”
“Nó giận dữ đứng ngoài phòng kêu lên...”
“Heo con, nếu không mở cửa ngươi sẽ phải trả giá thật đắt!”
“Kết quả heo con nói:”
“Không mở không mở, không mở đâu!”
“Sói xám to lớn chợt nảy ra một ý, nó bắt đầu trèo lên ống khói của căn nhà.”
“Nó không biết, heo con đã nấu một nồi nước sôi đợi nó...”
Cố Thanh Sơn đưa tay đỡ trán.
Thì ra là kể truyện thiếu nhi.
Đại Ca thật đúng là một nhân tài!
“Được rồi, tôi đã làm xong, không cần hấp dẫn sức chú ý của bọn họ nữa!” Cố Thanh Sơn vội vàng truyền âm.
Đại Ca thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, hôm nay kể đến đây thôi.” Hắn ta tuyên bố.
Cả hòn đảo hoàn toàn yên tĩnh.
Những tinh linh, những người khổng lồ hết ta nhìn ngươi một cái lại ngươi nhìn ta một cái.
Cho tới lúc này, bọn họ vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.
Đột nhiên một yêu tinh lớn tiếng nói: “Vậy thì sao? Lúc nào kể ?”
“Đúng vậy, mới kể đến phân nửa!”
“Kể hết phần sau câu chuyện luôn đi!”
“Về sau sói xám to lớn thế nào?”
“Nói cho ta biết kết quả đi nào!”
Đám yêu tinh mồm năm miệng mười nói.
Đại ca khép Sách Vận Mệnh lại, nghiêm mặt nói: “Muốn biết phần sau, chờ ta ngày mai kể tiếp!”

Mật thất.
Cố Thanh Sơn đang nói chuyện phiếm với Đại Ca.
“Tôi nhớ trong lịch sử bình thường, anh chưa vào giờ thâm nhập vào nơi này trong thần điện?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, tôi chỉ kiểm tra một vài bộ phận bị ngập nước.” Đại Ca ngồi trên ghế, đáp lại.
“Khi đó, anh có cảm ứng được có cái gì theo dõi không?”
“Không.”
“Nói cách khác, chỉ khi ở trong một nửa bộ phận dưới nước của Vạn Thần điện mới có cảm giác này...”
Cố Thanh Sơn nói xong, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Nếu kẻ đang theo dõi kia không cách nào phát hiện mèo quýt, vậy sao không đi xem xem rốt cuộc nó là cái gì?
Tối nay thì không được.
Đã phát động “Dạ Mị Quỷ Ảnh” một lần, tối nay không thể mượn “Ngọc Vô Hà” của ngọc bội Duy Tôn được nữa.
Muốn tìm hiểu đến tận cùng, phải đợi đến đêm mai.
Vậy đợi đêm mai đi!
Cố Thanh Sơn âm thầm quyết định chuyện này.
“Được rồi, vừa nãy tôi biểu hiện thế nào?” Đại Ca hưng phấn hỏi.
Cố Thanh Sơn hơi cạn lời, nhưng vẫn khen: “Không tệ, nhờ có anh hấp dẫn lực chú ý, tôi đã chiếm được thứ mà tôi muốn.”
“Như vậy là tốt rồi.” Đại Ca cười ha hả nói.
“Anh nghĩ gì mà đến mức phải đi kể câu chuyện đó?” Cố Thanh Sơn không nhịn nổi nữa, hỏi.
Đại ca nhún vai nói: “Cái này tôi không quyết định được, Sách Vận Mệnh sẽ chọn Ngụ Ngôn Vận Mệnh thích hợp.”
“Ngụ Ngôn Vận Mệnh?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, đúng là Đại Ca đang cầm Sách Vận Mệnh, vừa nhìn vừa kể.
Đại Ca giải thích: “Đúng, Sách Vận Mệnh sẽ nhằm vào vị trí và hoàn cảnh hiện nay của chúng ta rồi hiện ra ngụ ngôn vận mệnh tương ứng, cho nên hiện nay tôi chỉ có thể ngồi yên bất động ở đây.”
Mỗi một lần phát động Ngụ Ngôn Vận Mệnh đều hao phí toàn bộ sức mạnh của hắn ta.
Cố Thanh Sơn lập tức nghiêm túc.
Mạc thời niên thiếu mặc dù không mạnh như Đại Ca thời kỳ toàn thịnh, nhưng vẫn là tồn tại có thể địch nổi mình.
“Là ngụ ngôn thế nào? Anh kể hết câu chuyện cho tôi nghe xem.” Cố Thanh Sơn nói.
Vì vậy Đại Ca liền kể hết toàn bộ câu chuyện cho hắn.
Cố Thanh Sơn nghe xong, liền đăm chiêu suy nghĩ.
Câu chuyện rất đơn giản.
Có ba căn nhà, nhà rơm bị phá hủy, nhà gỗ bị phá hủy, chỉ có nhà gạch còn giữ được.
Vô cùng đơn giản.
Nhưng lại liên quan đến vận mệnh.
Chỉ cần là thứ có liên quan đến vận mệnh thì cho dù có hoang đường đến buồn cười thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Cố Thanh Sơn mở tay ra, nhẹ nhàng phóng ra một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa đen hóa thành hình dạng Chó Đen, hai mắt nhắm chặt, vẫn đang ngủ say như cũ.
Nó đang trong trạng thái tiến hóa, tạm thời không thể tỉnh lại.
Bỏ đi, xem ra hiện tại không thể trông cậy vào nó.
Cố Thanh Sơn đi qua đi lại trong mật thất, suy nghĩ trong đầu không ngừng lóe lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng chạy qua chạy lại trước mắt hắn:
[Xin chú ý.]
[Bản giao diện đã điều tra ra tình hình khẩn cấp.]
[Ba phút sau, một loại tận thế hình thái đặc thù sẽ giáng lâm.]
[Xin lập tức chuẩn bị chiến đấu!]
Cố Thanh Sơn chợt đứng dậy, đẩy cửa mật thất định bước ra thì lại đột nhiên dừng bước.
Hiện tại Đại Ca đã tiêu hao hết sức mạnh, tay trói gà không chặt đợi trong mật thất.
Hắn ta của bây giờ không giống như hắn ta của sau này.
Lỡ như gặp phải nguy hiểm, hắn ta sẽ chết!
Cố Thanh Sơn lập tức lấy trận bàn ra, hai tay điểm nhanh, toàn lực hành động.
Chỉ thấy trên trận bàn lập tức hiện ra nguyên lực Hoàng Tuyền mờ nhạt, từng vầng hào quang nổi lên, ngưng tụ thành pháp trận phòng ngự quy mô lớn giữa không trung.
“Xảy ra chuyện gì?” Đại Ca không hiểu gì, hỏi.
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đảo tuần tra một chút.” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận