Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1690. Thế Giới Chồng Chéo


Đánh dấu
Trên vùng quê ngoài tháp đá, trong vô số thi thể có một hơi thở yếu ớt bị thần niệm của Cố Thanh Sơn bắt được.
Trong phạm vi mấy vạn dặm ngoài đó, chỉ có duy nhất một hơi thở đại diện cho sinh mệnh.
“Quạ, bên ngoài có người còn sống, ta phải đi xem.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi không nghe tảng đá nói người rời khỏi tháp đều chết hết à?” Quạ cảnh báo.
Cố Thanh Sơn trầm tư một lúc, kiên trì nói:
“Ta phải cứu người kia trở về, nếu cứ trốn ở chỗ này như vậy thì tin tức gì cũng không có, khác nào chờ chết đâu.”
Hắn lấy ra một sợi tóc từ trong túi trữ vật, bắt đầu quấn quanh hông.
“Tóc? Làm gì vậy?” Nha không hiểu, hỏi.
Cố Thanh Sơn buộc sợi tóc lại, sau đó đưa một đầu cho Nha.
Quạ “Sợi tóc này có tính co giãn tự nhiên, khi ngươi dùng sức kéo nó, nó sẽ lôi ta trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây là sợi tóc của Lâm.
Ban đầu ở sao Song Tử, khi bị Ma Long đuổi theo, Lâm quyết định tranh thủ thời gian cho Cố Thanh Sơn chạy trước nên đã rút ra sợi tóc này, một đầu thắt bên hông mình, đầu còn lại đưa cho Cố Thanh Sơn.
Khi Cố Thanh Sơn thành công đến điểm truyền tống, nhờ vào sợi tóc này hắn đã kéo Lâm đang suy yếu về bên người, sau đó thoát khỏi sự truy sát của Ma Long.
“Vậy là chờ ngươi cứu được người nọ, ta lập tức kéo các ngươi trở về?” Quạ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói lại cách dùng một lần, sau đó còn bổ sung: “Lẽ ra ta có thể tự trở về, nhưng ta thấy biểu cảm của những thi thể này đều không giống nhau, sợ rằng tình hình không hề đơn giản... Lỡ như ta không có cách nào trở về, ngươi hãy kéo ta trở lại.”
“Được rồi, nếu như ta phát hiện có điều gì bất thường, ta sẽ lập tức kéo ngươi trở lại.” Quạ cầm sợi tóc, vẻ mặt thận trọng nói.
Cố Thanh Sơn đi tới trước cửa tháp đá, yên lặng tính toán khoảng cách.
Người đang hôn mê kia cách tháp đá khoảng chừng bảy cây số.
Nơi nguy hiểm kiểu này không thể sử dụng hồ lô Duy Tôn, bằng không lỡ như hồ lô có làm sao, trong lòng Cố Thanh Sơn cũng sẽ bất an.
Phải tự mình đi một chuyến.
Hắn hít một hơi thật sâu, chợt đẩy cửa ra, quát lên: “Quạ, cứu người.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã biến mất tại chỗ.
Thần Kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn đã xuất hiện ở chỗ người nọ, còn người hôn mê đã được đưa vào trong tháp đá.
Cố Thanh Sơn lập tức nhảy ra khỏi đống xác chết, phát động Súc Địa Thành Thốn.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện cảnh sắc bốn phía biến đổi.
Vốn là vùng quê tĩnh mịch bỗng có tiếng nổ thuật pháp vang vọng khắp bốn phương.
Vô số chức nghiệp giả đang chiến đấu với quái vật bão cát.
Cảnh tượng này chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Ngay khi Cố Thanh Sơn mới bước ra được một bước, toàn bộ hình ảnh chợt vỡ tan, một cảnh tượng mới hiện ra.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình chìm vào biển sâu lạnh lẽo, mà ở phía đối diện cách hắn mấy ngàn thước có một con quái vật bạch tuộc khổng lồ đang lẳng lặng nhìn hắn.
Trên mỗi một cái xúc tu của con quái vật bạch tuộc khổng lồ này đều có một cái đầu người.
Những đầu người đó nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, đồng thanh phát ra tiếng gào thét.
Hình ảnh vỡ vụn, lại thêm một thế giới mới xuất hiện xung quanh Cố Thanh Sơn.
Thành phố bốc cháy.
Trên đường cái đầy những đám người điên cuồng.
Hắn thấy một đám người lảo đảo đang ăn thi thể trên mặt đất.
Quỷ ăn thịt người!
Cố Thanh Sơn cả kinh.
Lại có một đám người với đôi mắt màu đỏ vọt tới phía hắn.
“Giết giết giết giết giết! Tất cả mọi người đều phải chết!” Những người này gào lên.
Trên bầu trời, nhiều người có xương cánh rất dài há miệng phun ra các loại nguyên tố.
Một con quái vật rắn khổng lồ trườn trên con đường đối diện.
Cố Thanh Sơn vừa giơ kiếm chuẩn bị nghênh chiến, bỗng nhiên toàn bộ hình ảnh đều rời xa khỏi hắn.
Hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ truyền đến từ bên hông.
Sức kéo cường đại lôi hắn ra khỏi thế giới này, một mạch bay trở lại tháp đá.
“Cạch!”
Cửa tháp đá đóng lại.
Thì ra là Quạ.
Sau khi hắn ta đón được người nọ thì nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất trong tháp đá, sau đó lập tức xoay người đưa tay kéo sợi tóc.
Ngay khi Cố Thanh Sơn vừa bay trở về, hắn ta lập tức đóng sầm cửa tháp đá lại.
“Ta thấy ngươi đứng bất động, biết nhất định có vấn đề liền dứt khoát trực tiếp kéo ngươi trở lại.” Quạ buông sợi tóc trong tay ra, nói.
Cố Thanh Sơn xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Ngươi làm đúng rồi, nếu không có thể ta sẽ không về được.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Quạ nghiêm túc hỏi.
Cố Thanh Sơn liền kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Quạ lộ ra vẻ hoang mang.
“Chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói.” Hắn ta lắc đầu liên tục.
Hai người cùng nhau nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy đây là một thanh niên đeo kính râm, khóe miệng chảy máu, thân thể run bần bật.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm đảo qua, phát hiện người này chỉ thở ra chứ không hít vào, gần như rơi vào trạng thái sắp chết.
“Quạ, ngươi biết một thoại thuật pháp trị liệu phải không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người trên mặt đất này nhất định biết được gì đó.
Nếu như Quạ không có cách nào, hắn không thể làm gì hơn là sử dụng Thiên kiếm.
Quạ tháo thanh kiếm bên thắt lưng ra, nói: “Ta thử xem.”
Hắn ta cầm kiếm, chợt đâm vào tim người đang nằm trên mặt đất, miệng thấp giọng thì thầm: “Lấy vận mệnh sinh linh làm quả, phóng ra sinh mệnh lực tương lai, chữa lành toàn bộ vết thương trên thân thể này.”
Trên thân kiếm dài mảnh nổi lên ánh sáng màu trắng.
Những ánh sáng này nhập hết vào thân thể người nọ.
Quạ lập tức rút kiếm ra.
Cố Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy trên ngực của chàng trai đeo kính không hề có vết thương nào, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình ổn, hô hấp cũng vững vàng.
Quạ lộ ra vẻ mệt mỏi, đặt mông ngồi dưới đất.
“Đây là thuật pháp chữa trị?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Nói xong, hắn lấy ra một lọ rượu mạnh đưa cho Quạ.
Quạ uống một ngụm lớn, lúc này mới giải thích: “Ta đưa ra một giả thiết vận mệnh, sau đó coi đây là nhân, tiêu hao một ít sinh mệnh lực tương lai của hắn để cứu hắn của hiện tại.”
“Vậy thì tương lai của hắn sẽ ra sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chẳng thế nào cả, không phải là chỉ yếu ớt một khoảng thời gian thôi sao, nói chung là cứu được mạng về rồi.”
“Thật là thần kỳ.” Cố Thanh Sơn khen.
“Thuật pháp này tiêu hao rất lớn, ta phải nghỉ ngơi một chút.” Quạ ngồi dựa vào tường, hơi thở dốc.
Cố Thanh Sơn nhìn chàng trai mang kính râm.
Chỉ thấy cậu ta đã mở mắt ra, yếu ớt ngồi dậy, đang đánh giá hai người.
“Là các ngươi cứu ta?”
“Đúng vậy, nơi này là tháp truyền tống, ngươi tạm thời an toàn.”
“Đa tạ, ta là nhà nghiên cứu của thư viện Hư Không, tên là Ngự Quyển.”
Người kia nói xong, lấy ra một huy hiệu hình cuốn sách.
Trên huy hiệu có sóng sức mạnh đặc thù, Quạ cảm thụ một chút, gật đầu nói với Cố Thanh Sơn: “Là thật, hắn là người của thư viện Hư Không.”
Cố Thanh Sơn thoáng yên tâm, nói: “Ta là Cố Thanh Sơn, đây là Quạ, chúng ta là người của Công hội Thích Khách.”
Ngự Quyển thở dài một hơi, cô đơn nói: “Các ngươi không nên tới đây, đây là một chỗ hoàn toàn loạn lạc.”
“Ta biết, vừa rồi ta cũng mới trải qua... bên ngoài có một thế giới chồng chéo lên.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngự Quyển lắc đầu nói: “Đây là thứ yếu, quan trọng là những con quái vật kinh khủng đã tuyệt chủng từ lâu trong lịch sử lại sống sót ở đây. Chúng nó sẽ ăn sạch tất cả các chức nghiệp giả đến đây chiến đấu.”
“Quái vật kinh khủng đã tuyệt chủng từ lâu?”
Cố Thanh Sơn và Quạ nhìn nhau.
“Đúng vậy, hoàn toàn đánh không lại, thực sự không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.” Ngự Quyển chán ngán thất vọng nói.
“Ngươi là nhà nghiên cứu của thư viện Hư Không, vậy hãy giúp chúng ta xem một chút.”
Quạ vừa nói vừa tiện tay rút kiếm ra, gõ vài cái liên tiếp vào không trung.
Chiến sĩ trong tay cầm trường thương và tấm khiên lớn, pháp sư áo đỏ, người khổng lồ mặc giáp, hình ảnh con chó ba đầu như đúc lần lượt xuất hiện.
Cố Thanh Sơn đứng bên cạnh nói: “Chúng ta đã gặp được mấy người như vậy, ngươi biết thân phận của bọn họ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận