Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3130. Đây là nguyện vọng của ta (Đại kết cục)



Trong vùng biển thời gian đó, tất cả chúng sinh mà Cố Thanh Sơn đã từng tiếp xúc trong quá khứ, đều bị khói đen bao phủ lại, thừa nhận sự tra tấn tàn nhẫn vô tận, cuối cùng hóa thành hư vô.
Giọng nói của Thi thể khổng lồ xen lẫn sát ý vang vọng hư không:
"Chỉ cần tìm được thân thể mà thuật chủ nương nhờ, ta có thể giết chết thuật chủ chân thực!"
"Khi thuật chủ chết, ngươi chỉ là Danh sách chung cực, sẽ không còn năng lượng bổ sung..."
"Ta sẽ hoàn toàn chiến thắng chúng sinh!"
Nghe được lời nói của đối phương, Cố Thanh Sơn không khỏi nhìn về phía sau bản thân.
Ba mươi ba tầng trời vẫn đang được hình thành, thế nhưng thế giới này vẫn chỉ là hình thức ban đầu, nguyên lực thế giới vẫn chưa được tạo ra.
Hắn quay đầu lại, lại nhìn về phía biển thời gian trên đầu Thi thể khổng lồ.
Mà ba mươi ba tầng trời sau lưng Cố Thanh Sơn vẫn đang liên tiếp được hiển hiện.
Lực lượng của hắn lại tiếp tục tăng lên tới mức độ trước nay chưa từng có.
Cuối cùng...
Thời điểm nào đó, tới.
Tay Cố Thanh Sơn vung mạnh lên.
Bốn thanh kiếm lập tức bị đập trúng, bay về phía ba mươi ba tầng trời đang ngày càng rõ ràng.
"Công tử..."
"Cố Thanh Sơn!"
"Vù?"
"Làm sao..."
Bốn thanh kiếm hơi lóe lên đã biến mất, nhanh chóng bị thế giới bao phủ lại.
Cố Thanh Sơn giống như đang nhớ lại, nói với vẻ ngập ngừng: "Đã từng... tất cả mọi người cần cố gắng bằng mọi giá, mới có thể chiến thắng kẻ địch..."
"Thế nhưng lần này..."
"Không cần mọi người Đồng Quy, mọi thứ để ta tới kết thúc."
Cánh tay của hắn hóa thành ánh kiếm sáng hừng hực, diễn hóa ra vô tận phù văn hủy diệt trên hư không.
Gió nổi lên.
Cố Thanh Sơn bước ra một bước, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thi thể khổng lồ.
Một kiếm.
Ánh kiếm xuyên qua thân thể tăm tối, nhồi tất cả lực lượng hủy diệt vào trong nó.
Thi thể khổng lồ bỗng cứng đờ lại.
"Thuật chủ... rốt cuộc..." Nó không cam lòng nói.
"Không thể nói." Cố Thanh Sơn nói.
Trong ánh sáng hừng hực, thân thể của hắn bắt đầu trở nên hư ảo.
Thi thể khổng lồ bỗng hơi ngừng lại, rồi cười nhạo: "Cố Thanh Sơn, ngươi cũng chỉ là một tên đáng thương mà thôi... ngươi chỉ là một thanh đao trong tay chúng sinh, vì nguyện vọng của bọn chúng mà bôn ba vất vả, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với ta!"
"Không liên quan tới chúng sinh, đây là nguyện vọng của bản thân ta." Cố Thanh Sơn hững hờ nói.
Ánh sáng càng hừng hực hơn.
Ánh kiếm dần dần tản ra sự trang nghiêm, truyền khắp toàn bộ hư không, ngay cả biển thời gian cũng bị ánh sáng chiếu thành từng mảng hư vô.
Một tay Cố Thanh Sơn hóa kiếm, đâm thẳng vào Thi thể khổng lồ, mang theo nó bay xuống phía dưới.
Rầm!
Bọn họ đâm vào một cánh cửa.
Đó là một cánh cửa lớn nằm ngang dưới đáy hư không, tại năm tháng vô tận khi trước, còn trước khi chúng sinh và tà ma tranh đấu, nó đã ở đây rồi.
"... Ta chính là Chúa tể Tà Ma... Tại sao..."
Thi thể khổng lồ phun máu, khó khăn lắm vươn tay ra, muốn đỡ dậy thân thể khổng lồ của mình.
Cố Thanh Sơn giơ một tay khác lên, vẫn hóa thành ánh kiếm hừng hực, chém mạnh vào cơ thể Thi thể khổng lồ.
Rầm rầm rầm rầm...
Thi thể khổng lồ lại ngã xuống, đập mạnh vào cánh cửa kia.
Cánh cửa giống như cũng cảm ứng được nơi đây có đấu tranh và tử vong, nên chầm chậm mở ra.
Thi thể khổng lồ cuối cùng cũng không điều khiển được cơ thể của mình nữa, thuận khe hở ngã xuống bóng tối vô tận phía dưới.
Giờ phút này, cuối cùng nó cũng hiểu rõ.
"Tà Ma vốn là chủ nhân của chúng sinh, đáng hận..."
Thi thể khổng lồ bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trong ánh mắt cừu hận thấu xương bỗng hóa thành sự sảng khoái.
"Coi như ta rơi vào trong Luyện Ngục, ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại."
"Mà ngươi, Cố Thanh Sơn, ngươi luôn luôn cứu vớt chúng sinh, mà kết quả cuối cùng lại phải tiêu tán."
"...Vĩnh viễn ngươi đều không được người khác nhớ tới, mãi mãi không còn tồn tại!"
Cơ thể Cố Thanh Sơn càng ngày càng hư ảo, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán vậy.
Hắn yên lặng lắng nghe, cũng không nói tiếp.
Thi thể khổng lồ nhìn chằm chằm vào hắn, tới tận khi rơi xuống nơi sâu trong vùng tăm tối này, mới không thấy gì nữa.
Cánh cửa khổng lồ vắt ngang hư không kia chầm chậm khép lại.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Cơ thể Cố Thanh Sơn tiếp tục tiêu tán, chỉ còn lại một luồng sáng lay lắt cuối cùng.
Hắn nhìn về bốn phía hư không, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mọi chuyện đều kết thúc.
Ánh sáng.
Dần dần mất đi.
Bỗng nhiên, trong hư không tĩnh mịch, một giọng nữ vang lên:
"Kim mộc thủy hỏa thổ, phong lôi quang ám âm."
"Kết hợp những lực lượng tốt đẹp nhất của chúng sinh, dùng chư giới chân thực làm dẫn, ta kích hoạt lại pháp thuật này một lần nữa..."
"Chư Giới Tận Thế Online, đi ra cho ta!"
Hàng ngàn tỉ ánh sáng bỗng nở rộ, bay múa quay cuồng, quấn quanh luồng ánh sáng lay lắt còn thừa kia lại, rồi bắt đầu hình thành một cơ thể mới.
Cố Thanh Sơn.
Hắn mở mắt ra, nhìn tới cảnh tượng trước mặt.
Nơi đó có một thiếu nữ, bộ dạng gần giống với Tạ Đạo Linh, thế nhưng cũng không phải là nàng.
"Sư tôn?" Cố Thanh Sơn hỏi dò.
Thiếu nữ mỉm cười, nói: "Là ta... là ta tại thế giới chân thật, chúc mừng con chiến thắng Chúa tể Tà Ma, sau đó, tất cả chúng sinh sẽ trở về thế giới chân thật."
"Sư tôn, Chúa tể Tà Ma kia rõ ràng đã giết chết hư ảo người, lại không tìm được ra người, tại sao lại vậy chứ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chân thực ta vẫn luôn trốn bên trong Vạn Hoa Bảo tọa, những thứ khác đều là phân thân... Hóa Thân Thiên Vạn là một pháp thuật chân thật, nếu như Chúa tể Tà Ma không biết ta chính là thuật chủ, nên nó cũng chỉ có thể tìm tới hóa thân hư ảo của ta mà thôi." Thiếu nữ giải thích.
Thiếu nữ nói xong, lại hỏi: "Thanh Sơn, ta hỏi con, làm thế nào mà con thấy được bí mật cuối cùng?"
Cố Thanh Sơn nói: "Rất rõ ràng mà, sư tổ đều để lại ám hiệu như vậy... bí mật không thể nói, chỉ có thể nhìn, mà ông ta vẫn cố ý ngồi trước bàn đá điêu khắc đồ án Bách Hoa."
"Con liếc mắt qua đã hiểu rồi sao?" Thiếu nữ hỏi.
"Cũng không phải, ông ta lại tạo ra một giấc mơ nhắc nhở con là không có bí mật nào khác, cho nên con mới xác nhận phán đoán khi trước của con là đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Thiếu nữ lại hỏi.
"Còn nữa... sư tổ ngồi trước bàn đá của Bách Hoa tông ta, mà con đi vòng qua thì thấy ông ta rõ ràng ngồi sau bàn đá... lúc đó con hỏi ông ấy: 'Đáng lẽ con nên xưng ngài là sư phụ, thế nhưng sư phụ của con lại là con gái của ngài, nàng trước, mà ngài lại ở sau, nói xong con còn hỏi ông ấy là có đúng hay không." Cố Thanh Sơn nói.
"Ông ta nói thế nào?" Thiếu nữ hỏi.
"Ông ấy nói: 'có thể'." Cố Thanh Sơn nói.
Nói xong, Cố Thanh Sơn nhún vai, nói: "Con đã liên tục xác nhận vài lần, nên con đã khẳng định rằng... thuật chủ chính là sư tôn, lúc này mới hoàn thành mọi việc này."
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt của hắn trở nên buồn bã.
Thiếu nữ cũng để ý tới điều này, thấy vẻ mặt của hắn như vậy cũng đoán được hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì.
Gió trong hư không thổi vào mặt, thổi lên mái tóc dài của thiếu nữ.
Thiếu nữ hồi ức.
"Thanh Sơn... Cho dù tất cả mọi người đều quên con, thế nhưng ta nhớ được con."
"Ta vẫn luôn ở trong hư không, giấu bên trong Vạn Hoa Bảo tọa, đối kháng với pháp thuật chung cực của tà ma... cho nên ta chứng kiến mọi việc của con."
Cố Thanh Sơn yên lặng lắng nghe.
Thiếu nữ bỗng xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
"Vừa rồi lúc con chém giết Chúa tể Tà Ma, có biết rằng mình sẽ được ta cứu không?" Thiếu nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói thật: "Con chỉ biết rằng pháp thuật lẫn kẻ địch sẽ biến mất cùng nhau, cho nên con đã làm chuẩn bị kết quả đồng quy vu tận rồi."
Thiếu nữ thở dài.
Không đợi Cố Thanh Sơn nói thêm gì nữa, nàng nắm chặt tay Cố Thanh Sơn, nói:
"Con cảm thấy ta sẽ nhìn con chết đi hay sao?"
Quyển truyện - kết thúc.
Hết chương 3130.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3131
Bạn cần đăng nhập để bình luận