Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1960. Người Trông Coi Phong Ấn


Đánh dấu
"Dùng danh nghĩa của ta, ban thưởng các ngươi lực lượng để thức tỉnh, tới đây bảo vệ bản vương."
Đại Ca nói thầm rồi vứt một chiếc nhẫn trên tay ra ngoài.
Uỳnh!
Chiếc nhẫn làm cho hư không xung quanh chấn động. Vô số quái vật xếp thành trận địa xuất hiện, đen nghịt chật ních bầu trời. Trên cơ thể chúng đều có chiến giáp bảo vệ, cơ thể vặn vẹo mà đầy lực lượng khủng bố, sương mù xám lượn lờ xung quanh người chúng, mãi không chịu tản đi.
Bọn chúng mở mắt ra, hoạt động cơ thể.
"Hộ vệ Ngô Vương!"
"Hộ vệ Ngô Vương!"
"Hộ vệ Ngô Vương!"
Bọn quái vật gào thét. Chúng xếp đầy bầu trời, khí tức âm u trên người càng ngày càng nồng đậm, gần như bao phủ toàn bộ thế giới.
Đó chính là khí tức của Vực Sâu Vĩnh Hằng!
Vô số quái vật tận thế phía dưới phóng ra đủ loại pháp thuật, thế nhưng khi đánh vào người chúng thì lại vang lên những tiếng kim loại chói tai.
Mỗi một quái vật Vực Sâu đều có được thể Vực Sâu được chế tạo riêng biệt, giống như Lâm khi trước vậy, uy lực cực mạnh.
"Giết sạch bọn chúng." Đại Ca thản nhiên nói.
"Tuân mệnh!" Bọn quái vật Vực Sâu rống lớn, xếp thành từng hàng ồ ạt lao về phía quân đội tận thế.
Những nơi quái vật đi qua, không gì có thể ngăn cản, dùng khí thế cực kỳ mạnh mẽ quét ngang toàn trường.
Cố Thanh Sơn thấy vậy thì ngẩn người.
Đại Ca này, mặc dù không còn thực lực như khi trước, thế nhưng lại có Trật Tự toàn lực tăng lên, trở thành Vua Chiến Tranh.
Ngoài ra, hắn ta còn mang theo rất nhiều quái vật Vực Sâu, để chúng trở thành hộ vệ trong chiến tranh.
Liên tưởng tới những chuyện đã xảy ra tại hậu thế thì biết, xem ra Đại Ca vẫn luôn dự cảm được chuyện này sẽ xảy ra. Đến khi mọi chuyện đã đi tới bước này, hắn ta chỉ có thể vứt bỏ phần tình cảm của mình và bắt đầu chiến đấu.
Cố Thanh Sơn thu lại ánh mắt của mình, nhìn về phía trước.
Bầy trùng đang chiến đấu với Quân Đoàn Nhân Tộc. Đằng sau đám trùng ấy, Reneedol dưới sự bảo vệ của hai nữ thần vận mệnh, ngẩng đầu nhìn Đại Ca trên bầu trời mà kinh ngạc.
Bóng người Đại Ca lóe lên, từ trên không rơi xuống, nhẹ nhàng lơ lửng phía trước bầy trùng.
"Reneedol."
Đại Ca nhìn về phía thiếu nữ, nói: "Những đau đớn từ khi sinh ra tới nay mà nàng nhận được đều xuất phát từ mưu đồ của ba nữ thần vận mệnh và tận thế, vừa rồi ta đã chinh phục những thứ này giúp nàng. Nàng đã đi cùng ta trong một quãng thời gian rất rất dài, ta dùng toàn bộ lực lượng của ta tặng cho nàng, để nàng có được sức mạnh tự bảo vệ mình. Suốt quãng thời gian ấy, thật ra ta chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được bất kỳ thứ gì từ nàng cả. Ta chỉ muốn chúng ta vẫn tiếp tục ở cùng nhau."
Đại Ca tự giễu lắc đầu, cười khổ.
Reneedol yên lặng lắng nghe.
Một lát sau, hắn ta mới nói tiếp với giọng điệu đau khổ:
"Hiện tại, hai chúng ta không ai nợ ai cả, nàng đi đi."
Reneedol nhìn Đại Ca, nói nhỏ: "Vận mệnh đã mang cho ta quá nhiều tổn thương và sự tra tấn, ngươi cho rằng thứ quà tặng mà ngươi tưởng vĩ đại ấy là có thể xoa dịu hết thảy sao?"
Khí thế khủng bố từ trên người nàng ta dâng lên, thổi bay bầy trùng xung quanh ra ngoài, chỉ còn lại hai nữ thần vận mệnh là còn có thể đứng ở đó.
Đại Ca hồi ức, nói với giọng điệu chậm rãi: "Ta sinh ra ở trong bóng đêm, nhận sự đau đớn vô tận từ việc bị xé rách ở trong biển máu, đoạn thời gian này kéo dài khoảng mười ngàn năm, sau đó ý thức của ta trở nên mạnh mẽ hơn, bắt đầu suy nghĩ ta là ai."
"Trải qua tám trăm năm nữa, ta có được lực lượng ít ỏi, quyết định tìm kiếm thân phận của mình, thế nhưng thế giới nơi đó quá rộng lớn, mỗi khi tiến lên vài bước đều sẽ nhận lấy sự đau đớn khác biệt như đốt cháy, xé rách, đâm xuyên, cắt chém, đói khát, lạnh lẽo, lột da... Nhiều lúc ý thức của ta chỉ còn lại một điểm sáng nhỏ nhoi mà thôi."
"Đoạn thời gian này cũng kéo dài khoảng một ngàn năm, dần dần ta cũng ý thức được thân phận của chính mình."
"Đúng vậy, cuối cùng ta cũng biết mình là Người Trông Coi Phong Ấn, phụ trách trông chừng cái xác của ‘Kẻ hủy diệt vạn vật và chúng sinh’, không cho nó có cơ hội phục sinh một lần nữa."
"Trong những năm tháng dài đằng đẵng, cái xác này phải chịu đau đớn như nào thì ta cũng phải chịu đau đớn như vậy, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể phong ấn nó hoàn toàn."
"Đáng lẽ ra những chuyện này sẽ kéo dài vô cùng vô tận, tới tận vĩnh hằng, đó cũng là vận mệnh của ta."
"Thế nhưng... Ta chống lại vận mệnh, hấp thu lực lượng của cái xác đó."
"Bởi vậy mà hôm nay nàng mới có thể thấy ta đứng tại nơi đây, mà ta rất đồng cảm với những chuyện mà nàng đã gặp phải, cũng hi vọng mình có thể che chở bảo vệ nàng gấp đôi."
Reneedol nghe mà ngẩn người.
Đại Ca nói với giọng chân thành: "Vận mệnh chỉ là một xu thế do những chuyện đã diễn ra của vạn vật chúng sinh đan vào với nhau, nó mang tới cho chúng ta sự đau khổ, cuối cùng lại bị chúng ta lật đổ, đó chính là quà tặng do chính chúng ta giành được, cũng là thứ quý báu nhất."
"Về phần lực lượng mà ta đưa cho nàng... thực ra cũng không nhiều, nàng không cần để ý nó."
"Reneedol, ta không có ý đồ gì với nàng cả, chỉ là trong giai đoạn mà ta cô đơn nhất, lại có nàng ở cạnh, cho nên ta vẫn muốn cám ơn nàng."
"Hi vọng về sau nàng sẽ được hạnh phúc."
Đại Ca cúi đầu, vừa nói vừa lùi về phía sau: "Chúng ta... tạm biệt."
Đại Ca quay người lại, vác đinh ba lên vai, thất tha thất thểu bay về phía Cố Thanh Sơn.
Reneedol vẫn sững sờ tại chỗ.
Lúc này, hai nữ thần vận mệnh liếc nhau, rồi nói cho Reneedol biết thứ gì đó.
"Chờ đã!" Reneedol gọi lớn.
"Cái gì?" Đại Ca dừng lại một cách đột ngột.
"Hai nữ thần vận mệnh vừa nói, thần khí vận mệnh vẫn còn thiếu một thứ, ngươi hãy trả lại cho chúng ta, ta sẽ rời khỏi ngay lập tức." Reneedol nói.
Đại Ca thở dài, nhìn về phía hai nữ thần rồi nói: "Tình hình những năm đó quá nguy cấp, ba thần khí vận mệnh là do ta âm thầm sử dụng lực lượng tinh túy của cái xác kia, mượn danh nghĩa của vạn thần để tạo ra, uy lực cực kỳ kinh người, các ngươi có được hai thứ trong số đó thì nên hài lòng."
Kroto và Atropos đều cảm thấy không cam lòng, rồi nói nhỏ với Reneedol thứ gì đó.
Giọng nói của Đại Ca trở nên lạnh lùng, nói tiếp: "Thần khí Vận Mệnh cũng phải dựa vào chủ nhân nữa, hạng người như nào thì sẽ phát huy ra được uy lực tương xứng, tham lam cũng không thể khiến uy lực của thần khí tăng lên đâu."
Nói xong, Đại Ca không quay đầu lại mà bay trở về cạnh bên Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vỗ vai của hắn ta.
Đại Ca lắc đầu, không nói gì thêm cả.
Bỗng nhiên, giọng nói của Reneedol truyền tới:
"Hai nữ thần đã nói, chỉ khi có được ba thần khí vận mệnh thì ta mới có lực lượng để tự vệ, có được tự do chân chính."
Nàng ta vươn tay ra. Từng luồng ánh sao hội tụ trong tay của nàng ta, hóa thành một cái chùy ánh sao khổng lồ.
Lực lượng mênh mông xuất hiện trên chiếc chùy đó, làm cho hư không xung quanh bị xé rách liên tục.
"Đưa thần khí thứ ba ra đây, nếu không ta sẽ giết sạch các ngươi." Reneedol quát.
Đại Ca thở dài, đang định nói cái gì đó thì bị Cố Thanh Sơn ngăn lại.
"Reneedol, xem ra ngươi luôn bận rộn chống lại vận mệnh, thế mà đã quên đi một chuyện quan trọng nhất." Cố Thanh Sơn nói.
"Ý của ngươi là gì?" Reneedol hỏi.
"Nữ thần Vận Mệnh cướp lấy cơ thể của ngươi, đó là việc không hỏi mà lấy, thật không xứng được gọi là thần linh." Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol yên lặng nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
"Mà ngươi lại đang cướp đồ của người khác, có thể nói là cướp trắng trợn, so với các nữ thần còn trơ trẽn hơn." Cố Thanh Sơn nhìn vào nàng ta, nói với giọng thản nhiên: "Ta nói thẳng, vạn vật đều có linh, ngay cả nuôi một con chó thì nó cũng đều biết báo ơn, thế nhưng cái loại đàn bà lòng dạ rắn rết như ngươi, không những uy hiếp người đã cứu được ngươi, còn cướp lấy thứ không thuộc về ngươi. Nười ta không cho còn dám uy hiếp giết..."
"Ngươi còn không bằng một con chó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận