Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2147. Bí mật của tận thế


Đánh dấu
Trên giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ lấp lánh mới:
[Chú ý.]
[Có chuyện gì đó sắp xảy ra...]
Một đốm sáng nửa trong suốt từ ngực Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, trôi tới tay hắn và dừng ở trước khuôn chìa khóa.
... Đây chính là bí mật lúc ấy Mạc giao cho hắn.
Bỗng nhiên, trong đốm sáng truyền ra một giọng nói:
"Sau khi phản bội danh sách tận thế, lại trải qua vô số chém giết và chạy trốn, cuối cùng ta cũng tìm được cánh cửa thế giới này."
"Ngoài ta ra, bất kỳ ai cũng sẽ không phát hiện ra nó có vấn đề."
"... Bởi vì bản thân nó và những cánh cửa thế giới khác cũng không khác nhau."
Giọng nói dừng lại, rồi lại vang lên:
"Nếu như không tìm được chìa khóa... Cho dù bọn chúng bắt ta cũng không có cách nào biết được bí mật này."
"Tóm lại, bí mật của ta không thể nói cho bất kỳ ai, bản thân ta cũng sẽ hoàn toàn quên nó đi... Cho đến khi ta tìm được chìa khóa thông hành."
"Tất cả bí mật đều lưu lại trong ý niệm này, chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai..."
Nói đến đây, giọng nói biến mất.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
... Hóa ra đốm sáng này là một ý niệm của Thi Thể Đóng Băng.
Đến cùng thì nó ẩn giấu bí mật gì trong ý niệm này?
Một hàng chữ nhỏ lấp lánh nhanh chóng đổi mới ở trước mắt:
[Chú ý, thuật phong ấn bí mật vượt qua hiểu biết của ngài đã được giải một nửa.]
[Ngài nhất định phải cẩn thận lắng nghe.]
Cố Thanh Sơn lập tức tập trung tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng.
Rất nhanh, giọng nói kia vang lên từ trong đốm sáng.
"... Ta dùng chút lực lượng cuối cùng, tìm được một kết quả tất yếu từ tất cả tương lai không xác định."
"Ở một thời khắc nào đó trong tương lai, mọi thứ bên trong cánh cửa thế giới đã không còn kịp nữa."
"Bắt đầu từ giây phút Lục Đạo Tranh Hùng, sứ giả tận thế ấn núp trong Lục Đạo cũng sắp tỉnh lại theo."
"Sứ giả tận thế dẫn chín mươi chín loại danh sách tận thế trực tiếp công kích cánh cửa thế giới, hoàn toàn hủy diệt tất cả."
"Cho nên nếu như có thể tìm được chìa khóa thông hành, phải rời khỏi cánh cửa thế giới này trước khi Lục Đạo Tranh Hùng bắt đầu!"
"Đừng trì hoãn, mau lên!"
"Cái đó thật ra... ở ngay..."
Giọng nói im bặt đi.
Đốm sáng kia mờ đi rồi lại bay trở về trên người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hít một hơi khí lạnh.
Lục Đạo Tranh Hùng không thể bắt đầu!
Một khi bắt đầu, sứ giả tạn thế ẩn núp trong đó sẽ lập tức triệu hoán tận thế tới.
Lục Đạo là vũ khí cuối cùng của chúng sinh, nếu như không có ai có thể nắm giữ nó trong tay một lần nữa thì lấy cái gì đấu với tận thế!
Hơn nữa, ở đoạn cuối cùng rõ ràng còn có một chuyện rất quan trọng, tại sao không nói tiếp?
Cố Thanh Sơn hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra một lần, trầm giọng nói: "Giao diện Chiến Thần, ngươi nói phong ấn của bí mật này đã được giải một nửa?"
[Đúng, ngài lấy được vật thông hành không hoàn chỉnh, thậm chí không tới một nửa, cho nên chỉ có thể nghe một phần bí mật, đây là quy tắc mà Thi Thể Đóng Băng đã đặt ra từ trước, không ai có thể phá vỡ.] Giao diện Chiến Thần đáp.
"Nói cách khác, khi ta có được vật thông hành hoàn chỉnh mới có thể biết được toàn bộ bí mật."
[Chính xác.]
Cố Thanh Sơn rơi vào suy tư.
Càng đi sâu vào trong thế giới Phủ Bụi, thời gian so với bên ngoài càng chậm, cuối cùng sẽ dừng lại không trôi nữa.
Cũng may là như thế.
Như vậy thì không sợ tận thế đột nhiên đánh tan cánh cửa thế giới rồi.
Nhưng Lục Đạo Tranh Hùng không thể bắt đầu.
Chẳng lẽ phải bỏ qua Lục Đạo Luân Hồi?
Cố Thanh Sơn không nhịn được lắc đầu.
Vị nữ sĩ của trong điệu múa Tế Mệnh Chúng Sinh đã nói, Lục Đạo Luân Hồi là loại thế giới quy chúc tiến hóa cực kỳ hiếm thấy, chỉ khi nắm giữ Lục Đạo trong tay mới có hi vọng.
Cố Thanh Sơn rơi vào yên lặng.
Trước mắt rõ ràng là một thế cờ chết từ đầu đến đuôi.
Thứ nhất, tuyệt đối không thể bắt đầu Lục Đạo Tranh Hùng, nếu không chín mươi chín loại danh sách tận thế chắc chắn sẽ hủy diệt tất cả.
Thứ hai, không thể hoàn thành Lục Đạo Tranh Hùng thì không cách nào triệt để rèn đúc lại Lục Đạo Luân Hồi, không rèn đúc lại thì đồng nghĩa với việc không có cách nào sử dụng sức mạnh tiến hóa.
Thứ ba, không thể bỏ Lục Đạo, bởi vì nó là hi vọng để chiến thắng tận thế.
Như vậy căn bản không có cách nào.
... Vậy thì vẫn nên nhanh chóng giải quyết chuyện liên quan đến vật thông hành này, sau đó chạy trốn?
Như vậy điểm thứ tư liền xuất hiện:
Mảnh vỡ linh hồn của sư tôn còn đang thất lạc vương vãi trong Lục Đạo... Mình có thể bỏ sư tôn, một mình chạy thoát thân hay sao?
Cố Thanh Sơn nhắm mắt, thở dài.
Không có Tạ Đạo Linh, đời này làm sao mình có thể tiến bộ nhanh như vậy, làm sao có thể có được Địa kiếm?
Nàng là cô nhi, lại coi mình như người nhà mà đối đãi.
Bỗng nhiên, một đoạn đối thoại ở thời đại Thượng Cổ lặng lẽ vọng về trong đầu Cố Thanh Sơn.
"... Ngươi mang nàng xuống hạ giới, thu xếp ổn thỏa, thay ta chăm sóc nàng."
"Tên nàng là Tạ Đạo Linh."
Lúc ấy, Tạ Cô Hồng đã nói như thế.
... Mình trả lời thế nào?
"Tạ... Đạo... Linh, ta nhớ cái tên này rồi."
"Xin sư tôn cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn nặng nề.
Đúng vậy.
Chỉ cần mình còn sống, mình nhất định sẽ bảo vệ nàng!
Cho dù là thế cờ chết... cũng chưa chắc là đã hoàn toàn không có cách nào.
Cố Thanh Sơn yên lặng thu khuôn chìa khóa lại, xoay người sải bước vào trong sương trắng, biến mất tại chỗ.
Lát sau, hắn lại xuất hiện trước mặt Laura.
Mặc dù nhìn qua vẻ mặt Cố Thanh Sơn như thường, nhưng trong lòng Laura bỗng nhiên sinh ra một cảm giác nặng nề.
... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hoặc là nói, anh ấy lại gặp phải vấn đề gì?
Trong lòng Laura suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng hơi buồn bã.
Hỏi thì có ý nghĩa gì? Anh ấy đã thức tỉnh giới lực, mà mình lại hoàn toàn không giúp được gì.
"Xử lý xong rồi?" Laura vẫn hỏi.
"Ừ, yên tâm." Cố Thanh Sơn gật đầu, cười nói.
Thiếu nữ anh linh nói: "Quả thực tôi đã không còn cảm ứng được thánh vật tà ác đó nữa."
Cố Thanh Sơn nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: "Thành phố của các cô xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao những nơi khác trong thế giới Phủ Bụi cũng không có bất cứ động tĩnh gì?"
"Tuyệt đối không thể can thiệp vào chuyện của những hệ thống thế giới khác, đây là quy tắc ngầm mà toàn bộ thế giới Phủ Bụi tuân theo." Cô gái nói.
Laura và Cố Thanh Sơn nhìn nhau.
"Không đúng, người trong thế giới của các cô đều chết hết rồi, sắp triệt để rơi vào trong tay tà ác, thời điểm này chắc chắn phải có người ra tay tiếp viện cho các cô mới đúng." Laura không nhịn được nói.
Thiếu nữ cười.
"Hai người là người mới, e là cũng không biết một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Thế giới Phủ Bụi là thể dung hợp của vô số hệ thống thế giới, những hệ thống thế giới này đều đã từng chiến đấu với tận thế, cuối cùng thất bại, không thể không nghĩ biện cách trốn khỏi vùng hư không mình ở. Chúng tập hợp lại cùng một chỗ, hình thành thế giới Phủ Bụi."
"Cái gì!"
"Thành phố dưới chân hai người cũng thuộc về một hệ thống thế giới độc lập, đáng tiếc nó bị tận thế đánh cho chỉ còn lại một thành phố cuối cùng, khó khăn lắm mới trốn khỏi mảnh hư không kia, dung hợp vào trong thế giới Phủ Bụi." Cô gái nói.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo nói: "Nếu đã gia nhập thế giới Phủ Bụi, tại sao không có ai tới giúp các cô?"
"Cái này rất công bằng, dù sao bọn họ cũng không giúp lão già vừa rồi." Thiếu nữ nói.
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Thiếu nữ giải thích: "Để cho mỗi một hệ thống thế giới phát triển tự do, đây là nguyên tắc mà tất cả hệ thống thế giới trong thế giới Phủ Bụi đều phải tuân thủ nghiêm ngặt... Nói cách khác, nếu vừa rồi tà ác chiến thắng chúng tôi, vậy thì chứng minh nó mới là lựa chọn chính xác của hệ thống thế giới, nó có thể khiến toàn bộ thế giới Phủ Bụi trở nên mạnh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận