Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3108. Giáng lâm!



"Cái gì?" Phi Ảnh hỏi.
Cố Thanh Sơn dùng tay còn lại đặt lên tay kia, hai tay đặt lên hư không.
Càn Nguyên Hoán Linh - kích hoạt!
"Ngài sử dụng thần thông hệ Ám: Càn Nguyên Hoán Linh."
"Dựa vào một vài sự vật, tìm ra liên hệ giữa nó và chúng sinh vạn vật, kêu gọi những Linh đã từng tiếp xúc, lập tức xuất hiện trước mặt của ngài."
"...Để mọi chuyện tiếp tục nối lại duyên kiếp trước."
Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
"Ngài dựa vào vật là chính ngài."
"Ngài chỉ định liên hệ với Linh là: Người Nhìn Xuống Vạn Giới."
"Nó đã cảm ứng được lực lượng của thần thông tới từ kỷ nguyên trong quá khứ, sắp xuất hiện trước mặt ngài."
"Năm..."
"Bốn..."
"Ba..."
"Hai..."
"Một!"
Ầm...
Toàn bộ thế giới Hư Không biến thành màu đỏ thẫm.
Một cây trụ lớn màu đỏ máu nối liền trời đất xuất hiện, lờ mờ có thể thấy được trong đó có một hình bóng kỳ dị liên tục biến hóa.
Hình bóng kỳ dị đó biến đổi mấy lần, cuối cùng ngưng tụ bất động, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Cố Thanh Sơn, ngươi đang kêu gọi ta sao?"
Người Nhìn Xuống Vạn Giới hỏi.
"Đúng vậy, ta có một chuyện cần sự trợ giúp của ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
"Chuyện gì?"
"Vào thời điểm này, ta không thể xuyên qua Cánh cửa dưới đáy Vực sâu Vĩnh Hằng được, ta muốn mời ngươi giúp đỡ, có thể đưa ta tới nơi đó hay không."
Người Nhìn Xuống Vạn Giới im lặng mấy giây, sau đó nở nụ cười.
Tiếng cười của nó làm toàn bộ hư không chấn động.
Cố Thanh Sơn chờ nó cười xong mới nói: "Các hạ, chuyện này hình như không phải là chuyện gì buồn cười cả."
"Đương nhiên là buồn cười, Cố Thanh Sơn." Người Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
"Thế nhưng vì sao lại buồn cười?" Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
Người Nhìn Xuống Vạn Giới hơi do dự, rồi trầm giọng nói: "Chúng ta nói, nếu như cả hai bên đều hiểu về một bí mật, như vậy câu chuyện của bọn họ đối với bí mật đó thì không cần kiêng kỵ cái gì cả."
Giọng nói của nó truyền lan trong hư không vắng lặng này.
Phù văn vô tận hiện lên như biển sao, hóa thành tấm màn chắn thiên nhiên, bao phủ Cố Thanh Sơn và Phi Ảnh lại.
"Đây là thủ đoạn nhỏ để bảo mật mà thôi... hiện tại chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi." Người Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
"Có bí mật nào mà cả các hạ lẫn ta đều biết vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hư ảo... chúng sinh là hư ảo." Người Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Ngươi cũng biết toàn bộ chúng sinh lẫn vạn giới đều là thuật pháp của Tà Ma sao?"
"Mọi thứ đều hư ảo, đều do Tà Ma tạo ra, bọn chúng điều khiển vận mệnh của các ngươi... Cho nên trận tranh đấu này vốn không có bất cứ ý nghĩa nào cả, bởi vì các ngươi thua chắc không thể nghi ngờ." Người Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
Cố Thanh Sơn im lặng không nói.
Hắn cảm thấy có người nắm chặt tay của mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Phi Ảnh đang đứng cạnh người mình, sắc mặt tái nhợt, thần sắc bi thương.
Cố Thanh Sơn vỗ nhẹ tay Phi Ảnh, tiếp tục nói: "Các hạ, ta không cho rằng là như vậy."
"Ồ? Vì sao?" Người Nhìn Xuống Vạn Giới hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi." Cố Thanh Sơn nói.
Người Nhìn Xuống Vạn Giới hơi hứng thú, nói: "Nói tiếp."
Cố Thanh Sơn nói: "Lục Đạo Luân Hồi tới từ thế giới Hồng Hoang, mà thế giới Hồng Hoang lại tới từ Hỗn Độn, Hỗn Độn và Tà Ma có quan hệ đối địch, cho nên, dù cho chúng sinh là hư ảo, thế nhưng chỉ cần luân hồi trong Lục Đạo Luân Hồi một một đời, là có thể trở thành chúng sinh trong Lục Đạo, thoát khỏi pháp thuật hư ảo của Tà Ma."
Hắn càng nói, mạch suy nghĩ càng rõ ràng, tiếp tục nói tiếp:
"Cho nên Tà Ma mới muốn phá hủy hoàn toàn Lục Đạo Luân Hồi, trở thành chính kỷ nguyên, như vậy, bọn chúng mới tính là hoàn toàn đánh bại Hỗn Độn, thậm chí nắm Hỗn Độn trong tay, không có thứ gì có thể là đối thủ của bọn nó."
Trong cột trụ đỏ thẫm, giọng nói của Người Nhìn Xuống Vạn Giới hơi thay đổi.
"Tà Ma đã có thể điều khiển tận thế ban sơ... bất cứ kỷ nguyên nào đều không phải là đối thủ của Tà Ma, trong quá khứ bọn chúng đã từng chiến thắng Hồng Hoang, sau đó thì Lục Đạo Luân Hồi càng không phải là đối thủ của bọn chúng... Bởi vậy, kết cục của chúng sinh vẫn luôn không thay đổi."
Cố Thanh Sơn nói: "Thế nhưng nếu chúng ta có thể trải qua thử thách của Lục Đạo Luân Hồi, đúc lại thời đại Hồng Hoang, rồi lại chiến đấu với Tà Ma một lần nữa thì sao?"
Giọng nói của Người Nhìn Xuống Vạn Giới biến mất.
Một lúc lâu sau.
Từ trong trụ lớn truyền ra giọng nói của Người Nhìn Xuống Vạn Giới:
"Đáng lẽ Thánh Giới không thể tham dự vào bất cứ chuyện gì, đây là luật thép, cho dù ta cũng không thể vi phạm... Thế nhưng là..."
"Thế nhưng gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Người Nhìn Xuống Vạn Giới thở dài, nói: "Thế nhưng không ai nghĩ tới, các ngươi lại đưa Sinh hà, Tử hà dung nhập vào trong Lục Đạo Luân Hồi, mà Sinh Tử hà lại là Thánh Giới chi Luân, thế là thành bại của các ngươi cũng có một chút quan hệ với Thánh Giới..."
Trong hư không, màu đỏ máu phun trào vô tận.
Vô số xương trắng từ trong ánh sáng màu máu xuất hiện, trải rộng khắp nơi trong tầm mắt.
Bọn chúng như có được linh hồn vậy, run rẩy thân thể trong hư không, làm ra những động tác kỳ dị, giống như đang kêu gọi cái gì đó.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn trước mặt, có từng hàng chữ nhỏ đang liên tục xuất hiện:
"Chú ý."
"Thế giới tướng vị: Nguồn gốc Sinh Tử hà, sắp tới."
"Đây là hệ thống thế giới: Thế giới thượng tầng của Sinh Tử hà..."
"Cũng có thể gọi là: Thế giới Huyết Hải."

"Phi Nguyệt!"
"Ừm?"
"Chuyện tiếp theo, ngươi không cần tham dự vào."
"Cám ơn ngươi."
Phi Ảnh thở dài một hơi.
Bóng ma của tử vong đã bóp chặt cổ, đặt nặng lên hai bờ vai, làm cho nàng cảm thấy suýt thì ngạt thở.
Bí mật chân chính của Thánh Giới, thậm chí bí mật của hư không ban đầu, đều không phải là nàng hiện tại có thể thăm dò.
Muốn biết bí mật, cần phải bỏ ra cái giá ngang hàng, hoặc là có thân phận tương ứng.
Đó là nguyên tắc trong hư không mà mọi người đều phải rõ.
Cố Thanh Sơn là khế ước giả của Người Nhìn Xuống Vạn Giới, lại là Tử thần trong Sinh Tử hả, có được sự tán thành của cả Chúa tể Sinh hà lẫn Chúa tể Huyết Hải.
Bởi vậy hắn mới có thể thăm dò Thánh Giới.
Mà mình nếu muốn làm chuyện tương tự, thì sẽ phải chịu đựng tai họa lớn lao.
"Phi Nguyệt, ngươi đi tới tương lai, tìm ta ở tương lai, nói lại mọi chuyện từ đầu tới cuối tại nơi này cho hắn biết." Cố Thanh Sơn nói.
"Được, vậy ngươi cẩn thận." Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Đáng tiếc ngay cả thời gian lấy lại thanh kiếm cuối cùng ta đều không có, nếu như một nửa kia của ta rảnh rỗi, thì hãy để cho hắn đi lấy kiếm giúp ta."
"Được, ta sẽ dẫn tới đây." Phi Ảnh gật đầu.
Một lát sau...
Sau khi Phi Ảnh rời đi.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Hiện tại ta muốn làm một chuyện, thế nhưng không thể để cho bất cứ kẻ nào biết, ngươi có thể che đậy giúp ta được không?"
"Đương nhiên." Người Nhìn Xuống Vạn Giới nói.
Phù văn như sao trời tuôn ra, bao phủ kín mít Cố Thanh Sơn lại, tản ra từng đợt gợn sóng kỳ dị.
...
Hết chương 3108.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3109
Bạn cần đăng nhập để bình luận